Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1629 - Chương 1629 - Tranh Giành Tình Cảm

Chương 1629 - Tranh giành tình cảm
Chương 1629 - Tranh giành tình cảm

Chương 1629: Tranh giành tình cảm

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Hắc, huynh đệ, lại gặp mặt, ngươi cũng đạt được tư cách.” Lỗ Phú Quý tự quen thuộc mà chào hỏi người áo đen.

Tất nhiên người áo đen này chính là Quân Tiêu Dao, hắn cũng khẽ gật đầu với Lỗ Phú Quý.

“Đậu má, vì có được vị trí này, tiểu gia ta đã trực tiếp bảo trong nhà tặng một đế binh cho Oa Hoàng Tiên Thống, hy vọng tiền nào của nấy.” Lỗ Phú Quý tùy tiện nói.

Có khả năng trong vương quốc bị lãng quên có rất nhiều tiên liêu bảo khí, đồ vật thượng cổ…. Đối với Lỗ gia chuyên về nghiệp đúc rèn thì điều này rất có lực hấp dẫn.

Quân Tiêu Dao cười cười không nói lời nào.

Nhưng Hoang Cổ Lỗ gia thân là thế gia đúc rèn, thật sự đáng để kết giao. Trùng hợp là Quân Đế Đình còn thiếu người làm nghề nguội...

Trong lúc tâm tư Quân Tiêu Dao lại bắt đầu dao động, một tiếng nói lạnh nhạt truyền đến: “Không biết vị huynh đài này là thần thánh phương nào, đến từ thế lực gì, vì sao giấu đầu lòi đuôi, chẳng lẽ là hình tượng không tốt, không tiện gặp người?”

Giọng nói này mang theo chút lạnh lẽo, nó đến từ Tần Nguyên Thanh.

Ánh mắt Quân Tiêu Dao chợt lóe.

Trước kia ở Táng Đế Tinh, hắn đã tiễn đi Tần Vô Đạo của Hoang Cổ Tần gia, hay là hiện tại lại phải đưa đi một tên?

Tuy rằng Tần Nguyên Thanh, không nhục mạ trắng trợn, nhưng ý châm chọc trong đó lại lộ ra rành rành.

Kỳ thật che giấu tung tích gì đó thực bình thường. Trong những người đồng hành với các thiên kiêu Tiên Thống khác cũng có người khoác áo choàng đen.

Điều duy nhất làm Tần Nguyên Thanh khó chịu chính là thái độ đặc biệt của Linh Diên đối với người áo đen này.

“Đến từ gia đình bình dân, không đáng nhắc tới.” Quân Tiêu Dao hơi thay đổi tiếng nói, có chút trầm thấp, đạm mạc nói.

Trước khi thật sự thâm nhập vương quốc bị lãng quên, hắn không thể để lộ thân phận, bằng không sẽ thất bại trong gang tấc.

Nghe được lời này, dù là Linh Diên cao lãnh đạm mạc cũng suýt kiềm nén không được.

Quân gia là gia đình bình dân?

Lời này truyền ra thì không biết gương mặt của bao nhiêu người sẽ run rẩy.

Nhưng tất nhiên Tần Nguyên Thanh không biết người áo đen này chính là Quân Tiêu Dao. Hắn cũng đương nhiên mà cho rằng mặc dù người áo đen có chút lai lịch, nhưng so sánh với Hoang Cổ Tần gia sau lưng hắn thì cũng chỉ như vậy mà thôi.

“Nếu đến từ gia đình bình dân, vậy ngươi cũng nên biết lượng sức đi, tốt nhất không cần kéo chân sau của ta và Linh Diên Thiếu Hoàng. Đến lúc đó nếu gặp phải nguy hiểm gì, chúng ta sẽ không quan tâm ngươi.”

Tần Nguyên Thanh lãnh đạm nói, như cố tình làm thấp Quân Tiêu Dao trước mặt Linh Diên.

Quân Tiêu Dao cũng không để ý, thậm chí mang tâm lý xem vai hề mà nhìn Tần Nguyên Thanh. Hắn không phải là loại người vì một nữ nhân mà tranh giành tình cảm với nam nhân khác.

Vậy không tránh khỏi hơi ngốc, huống chi trước nay Quân Tiêu Dao cũng chưa từng theo đuổi nữ nhân, mà hắn cũng không cần theo đuồi.

“Kéo chân sau? Hẳn không thể nào.” Quân Tiêu Dao nhẹ giọng cười cười, cũng không để ý.

“Đó là tốt nhất, dù sao cả chân thân cũng không dám để lộ, là sợ chúng ta bài xích ngươi sao?” Tần Nguyên Thanh lạnh lùng nói.

“Cũng không, ít nhất Linh Diên Thiếu Hoàng sẽ không. Đừng nói ta kéo chân nàng, cho dù sờ chân nàng thì đã thế nào?” Quân Tiêu Dao nhàn nhạt nói.

Một đám đồng hành ở đây đều sợ ngây người, trợn mắt há hốc mồm. Người này có lá gan lớn như vậy, dám đùa giỡn Linh Diên Thiếu Hoàng?

Lỗ Phú Quý cũng ngây người. Háo sắc như hắn mà cũng chỉ dám yên lặng xem Linh Diên hai cái. Người này càng ghê gớm, còn đùa giỡn nàng ta.

“Làm càn, ngươi dám cả gan làm loạn, bất kính với Linh Diên Thiếu Hoàng như thế!” Tần Nguyên Thanh lạnh lùng nói.

“Đủ rồi!” Một tiếng kêu khẽ truyền ra, Linh Diên quát lớn đám người Tần Nguyên Thanh.

“Nhưng Linh Diên Thiếu Hoàng...”

Đám người Tần Nguyên Thanh nhìn về phía Linh Diên, sau đó đột nhiên ngẩn ngơ.

Tuy rằng Linh Diên lộ ra một tia buồn bực, nhưng gương mặt lại hơi ửng hồng.

Đây có còn là nữ Thiếu Hoàng Tiên Đình cao lãnh đạm mạc không?

“Đủ rồi, đừng tranh chấp, cũng nên xuất phát.” Linh Diên điều chỉnh cảm xúc của mình một chút, nhưng vẫn âm thầm lườm Quân Tiêu Dao một cái.

Cái này xem như... đùa giỡn nàng trước mặt mọi người sao?

Quân Tiêu Dao cười, tâm trạng bình thản, cũng không sinh ra tức giận vì Tần Nguyên Thanh khiêu khích.

Hiện tại tuy hắn không phải đại đế, nhưng tâm lý thật sự đã không có khác gì đại đế.

Dạng tranh giành tình cảm như Tần Nguyên Thanh, theo hắn thấy thì ấu trĩ buồn cười giống như con nít chơi đồ hàng.

Đương nhiên, nếu Tần Nguyên Thanh năm lần bảy lượt khiêu khích, làm quá đáng thì Quân Tiêu Dao cũng không ngại diệt luôn hắn ta ở vương quốc bị lãng quên.

Tiếng chuông vang lên xa xăm, quanh quẩn Hỗn Thiên Tiên Vực.

Người của Oa Hoàng Tiên Thống xuất phát.

Huỳnh Hoặc yêu tinh tản ra hồng quang yêu diễm lập loè, chiếu rọi khiến vùng đất bị lãng quên càng rõ ràng lên.

Khi Oa Hoàng Tiên Thống đến, đã có mấy mạch Tiên Thống ở đây.

“Thiếu Hoàng đại nhân!” Ở Tinh Vệ Tiên Thống, một thiếu nữ đánh yêu mặc váy lụa bách hoa, mặt đẹp trắng trẻo, đôi mắt sáng xinh đẹp, phất tay với Linh Diên.

Đó chính là Vệ Thiên Thiên của Tinh Vệ Tiên Thống.

Ở bên cạnh nàng cũng có một ít người đi theo đang đứng, tộc nào cũng có, cũng có người che đầu che mặt.

Linh Diên hơi mỉm cười, gật đầu chào hỏi.

Tinh Vệ Tiên Thống cũng không có dã tâm gì, hơn nữa vẫn luôn nghe lời Oa Hoàng Tiên Thống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Cho nên nói một cách nghiêm khắc thì hị xem như người thuộc phe Oa Hoàng Tiên Thống.

Mặt khác, còn có năm đại Tiên Thống là Thương Hiệt Tiên Thống, Thần Nông Tiên Thống, Cộng Công Tiên Thống, Chúc Dung Tiên Thống, Xi Vưu Tiên Thống, họ cũng sớm đã tới đây.

Linh Diên đảo mắt qua, ánh mắt hơi ngưng trọng.

“Thương Cự của Thương Hiệt Tiên Thống, Dược Quân Tử của Thần Nông Tiên Thống, Minh Nhai của Cộng Công Tiên Thống, Viêm Kiêu của Chúc Dung Tiên Thống...”

“Xem ra vì di tàng cổ Tiên Đình, những Tiên Thống đó thật là tung ra hết nội tình.” Linh Diên lẩm bẩm nói.

Bình Luận (0)
Comment