Chương 1632: Tiến vào vương quốc bị lãng quên
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ánh mắt Đế Hạo Thiên tùy ý đảo qua, bỗng nhiên dừng lại trên người áo đen bên cạnh Linh Diên.
Hắn âm thầm nhíu mày, trong lòng mơ hồ có cảm giác khó lường nói không rõ được.
“Vị này là...” Đế Hạo Thiên nhìn về phía người áo đen.
Dưới lớp mũ choàng, khóe môi Quân Tiêu Dao nhếch lên một nụ cười lạnh.
Không thể không nói, trực giác của Đế Hạo Thiên này cũng không kém.
“Không liên quan đến ngươi.” Linh Diên lạnh nhạt nói.
“A...” Đế Hạo Thiên tùy ý cười, cũng không để ý.
Có lẽ chỉ là ảo giác nhất thời thôi. Người duy nhất có thể uy hiếp đến hắn hiện tại còn nằm trong tổ địa gia tộc đâu.
“Hả...”
Phía Linh Diên, một đám đồng hành nhìn về phía Quân Tiêu Dao, trong mắt đều có chút kinh ngạc.
Sao người áo đen giấu đầu lòi đuôi này lại có tư cách khiến cho Đế Hạo Thiên chú ý?
Dưới đáy mắt Tần Nguyên Thanh còn hiện lên một tia nghi hoặc.
Người này được Linh Diên đối đãi đặc thù, còn có thể khiến Đế Hạo Thiên chú ý, thật sự không thể không làm người ta chiêm nghiệm về thân phận của hắn.
“Mặc kệ hắn có thân phận gì, nhiều nhất cũng tương đương với ta thôi.” Tần Nguyên Thanh âm thầm nói.
Mà đúng lúc này, một giọng nói mênh mông cuồn cuộn truyền đến, đến từ đại nhân vật của Tiên Đình.
“Chư vị, vương quốc bị lãng quên sắp sửa mở ra. Thân là một trong những Thất Đại Bất Khả Tư Nghị của Tiên Vực, vương quốc bị lãng quên thần bí quỷ dị, trong đó thật thật giả giả, giả giả thật thật, không ai có thể phân biệt.”
“Tuy rằng có rất nhiều cơ duyên, nhưng cũng chứa rất nhiều nguy hiểm, thậm chí có khả năng ngã xuống vào bất cứ lúc nào. Cho nên các ngươi phải suy xét cho kỹ, chỉ cần tiến vào vương quốc bị lãng quên thì phải gánh chịu nguy cơ ngã xuống.”
“Cho dù là chúng ta cũng không thể đứng bên ngoài cứu vớt mạng của các ngươi. Cho nên, hiện tại lựa chọn rời khỏi còn kịp.”
Lời nói của đại nhân vật Tiên Đình cũng khiến sắc mặt thiên kiêu cửu đại Tiên Thống ở đây ngưng trọng một chút.
Nhưng không ai muốn rời khỏi, dù sao muốn có được cơ duyên thì sao có thể không mạo hiểm.
Hơn nữa chủ yếu chính là, bên trong vương quốc bị lãng quên có di tàng của cổ Tiên Đình. Nếu tùy tiện có được truyền thừa của một vị đại lão cổ Tiên Đình nào đó thì địa vị ngày sau đã hoàn toàn khác biệt.
Trong đại thế hoàng kim này, không thiếu nhất chính là cơ duyên và vận khí.
Nhìn thấy vẻ mặt kiên định của mọi người, đại nhân vật Tiên Đình cũng không nói nhiều cái gì.
Ong ong...
Hư không chấn động giống như nước gợn, Huỳnh Hoặc yêu tinh tản ra huyết quang yêu diễm kia chiếu rọi vào sâu trong vũ trụ.
Cảnh tượng ở nơi đó càng thêm rõ ràng, có dãy núi bình nguyên, có cổ mộc rừng cây, cũng có phế tích đổ sụp, sa mạc hoang vắng.
Nơi đó chính là một mảnh đất bị quên đi. Không ai biết mảnh đất kia hình thành như thế nào, ẩn chứa những thần bí quỷ dị gì.
“Xuất phát!” Đại nhân vật của Tiên Đình ra lệnh một tiếng.
Thiên kiêu của cửu đại Tiên Thống và những đồng hành chiêu mộ tới sôi nổi phá không mà đi. Bọn họ xuyên qua mảnh hư không này như bước qua một lớp nước.
“Chúng ta cũng xuất phát!” Linh Diên khẽ kêu lên.
trong mắt Tần Nguyên Thanh hiện ra một tia phấn chấn. Hắn nhất định phải biểu hiện thật tốt trước mặt Linh Diên để giành được trái tim nàng.
Không nghĩ tới khóe mắt Linh Diên lại yên lặng liếc nhìn Quân Tiêu Dao một cái. Có hắn ở đây thì Linh Diên mới an tâm.
Còn Quân Tiêu Dao thì mục đích chuyến này rất đơn giản. Cởi bỏ manh mối về Hoang Đế, còn lại chính là đánh dấu.
Đương nhiên, hắn cũng muốn biết rốt cuộc Đế Hạo Thiên kia sẽ chơi ra trò xiếc gì.
Sau khi chúng thiên kiêu trốn vào hư không, mảnh vũ trụ này chấn động như cuộn sóng.
Bọn họ đã tiến vào vương quốc bị lãng quên.
Nhưng có thể suy đoán ra cũng không đơn giản như vậy.
Cao tầng của cửu đại Tiên Thống Tiên Đình đều đang yên lặng quan sát, đây là rèn luyện thuộc về thế hệ trẻ, bởi vì trong đại thế hoàng kim này, tuổi trẻ mới đại diện cho tương lai.
“Ta có dự cảm, sau lần rèn luyện này, có lẽ cách cục ngày sau của Tiên Đình sẽ thật sự xuất hiện.”
“Là có thể thống nhất thành một Tiên Đình hoàn chỉnh, hay là tiếp tục phân liệt thì phải xem lần này.”
Rất nhiều đại nhân vật của Tiên Đình đều yên lặng nỉ non trong lòng.
...
Đây là một mảnh bình nguyên vô cùng rộng lớn, liếc nhìn qua không thấy được điểm cuối.
Phóng mắt nhìn lại, núi non sông ngòi, nhìn cũng chẳng khác gì những nơi bình thường.
Vào thời khắc nào đó, vô số tiếng xé gió vang lên, vô số những bóng dáng đáp xuống nơi đây.
Tất cả mọi người quan sát chung quanh, đánh giá bốn phía.
“Nơi này chính là vương quốc bị lãng quên sao, cảm giác cũng không có khác biệt quá lớn với ngoại giới.”
“Không đúng, độ dày linh khí trong đây còn đậm hơn Tiên Vực rất nhiều.”
“Vậy chẳng lẽ đó là thánh dược Mãn Thiên Tinh, một loại thánh dược thời cổ gần như đã tuyệt tích ở ngoại giới!”
“Nơi xa không phải là Cửu Đầu Điểu, một loại dị chủng thái cổ sắp tuyệt tích!”
Rất nhiều thiên kiêu đều kinh nghi không thôi.
Ban đầu bọn họ còn tưởng rằng vương quốc bị lãng quên cũng không có khác nhau quá lớn so với ngoại giới. Nhưng khi nhìn thấy rất nhiều kỳ trân thời cổ, thậm chí dị chủng thái cổ, bọn họ mới phát hiện đây quả nhiên là một mảnh đất cổ xưa bị quên đi.
Đám người Linh Diên, Quân Tiêu Dao cũng đáp xuống nơi đây.
Quân Tiêu Dao đang đánh giá bốn phía.
Nói thật, nhìn qua không khác gì ngoại giới, điều khác nhau duy nhất có lẽ chính là nơi này có rất nhiều dị chủng thái cổ và cây cối cổ xưa sớm đã tuyệt tích.
Giống như là mơ về viễn cổ.
Nhưng Quân Tiêu Dao cứ cảm thấy không đúng chỗ nào, có cảm giác như đang xem hoa trong sương mù.
Hắn còn mơ hồ cảm giác được một hồn lực hùng tráng tràn ngập khắp thiên địa. Sâu trong lòng Quân Tiêu Dao bỗng xuất hiện một loại phỏng đoán vớ vẩn.
Chẳng lẽ vương quốc bị lãng quên là sống?