Chương 1635: Cửu đại quốc gia ở nơi bị lãng quên
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Kỳ thật rất nhiều người cũng không tin, đặc biệt là Lỗ Phú Quý, hắn ta ồn ào: “Không tin, tuyệt đối không tin, sao tiểu gia lại nhìn thấy một cái bếp lò, chẳng lẽ kiếp trước tiểu gia là bếp lò hay sao!”
Lỗ Phú Quý kiên quyết cho rằng, nếu không phải mình nhìn lầm thì chính là Vãn Thế Hoa này có vấn đề. Hắn tuyệt đối không thừa nhận mình là bếp lò tinh.
“Đúng rồi, các ngươi là...” Bọn người Linh Diên nhìn về phía các nữ tử kia.
Thái độ của các nàng cũng coi như bình thản. Nhưng rất khó tưởng tượng, ở vương quốc bị lãng quên còn có sinh linh bản xứ tồn tại.
“Ta tên là Dạ Hoa, chúng ta đến từ Nữ Nhi Quốc, hẳn các ngươi là sinh linh ngoại giới đúng không, mỗi một đoạn năm tháng sẽ có sinh linh bên ngoài đi vào nơi bị lãng quên.” Nữ tử tên là Dạ Hoa nói.
“Nữ Nhi Quốc?” Đám người Linh Diên lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Đôi mắt Lỗ Phú Quý lập tức nhìn đăm đăm, Nữ Nhi Quốc, chỉ nghe tên thôi đã có lực hấp dẫn rất mạnh với tên háo sắc như hắn ta.
“Các ngươi còn coi như may mắn, trong mảnh đất bị lãng quên này có tất cả cửu đại quốc gia. Trong đó có thế lực rất căm thù sinh linh giới ngoại, tỷ như Ma Thế, Vu tộc… nhìn thấy sinh linh giới ngoại thì nhất định sẽ giết chết. Mà cũng còn phe phái tính bình thản, tỷ như Nữ Nhi Quốc chúng ta.” Dạ Hoa nói.
Mọi người nghe thế đều cả kinh, nơi bị lãng quên đã diễn sinh ra cửu đại quốc gia, Nữ Nhi Quốc chỉ là một trong số đó.
“Có thể dẫn chúng ta đến Nữ Nhi Quốc xem không?” Linh Diên dò hỏi.
Hiện tại, bọn họ xem như hoàn toàn không biết gì về vương quốc bị lãng quên cả. Mà thái độ của sinh linh Nữ Nhi Quốc cũng không tồi, nói không chừng có thể moi ra chút tin tức từ miệng các nàng.
Còn di chỉ cổ Tiên Đình rốt cuộc ở nơi nào, bọn họ cũng cần tìm hiểu một phen.
“Được thì được, nhưng những nam nhân đó...” Dạ Hoa lạnh lùng cười.
“Sao thế, khinh thường nam nhân?” Lỗ Phú Quý nhướng mày.
“Đi thôi, chắc quốc vương bệ hạ sẽ có chút hứng thú với các ngươi.”
Dạ Hoa nhàn nhạt nói, xua xua tay, xoay người rời đi.
“Nữ Nhi Quốc vương sao?” Ánh mắt Quân Tiêu Dao lộ ra một tia hứng thú.
Không biết vì sao, hắn đã mơ hồ nhận ra một tia không thích hợp, nhưng nhất thời lại không thể nói ra không đúng chỗ nào.
“Vương quốc bị lãng quên thật là thú vị đấy.” Quân Tiêu Dao thu lấy Vãn Thế Hoa, ánh mắt trở nên thâm thúy.
…
Sau khi đám người Quân Tiêu Dao rời đi không lâu, bỗng nhiên có đoàn người đến chỗ này, rõ ràng là đám người phe Đế Hạo Thiên.
Đôi mắt màu bạc như trăng của Đế Hạo Thiên nhìn quét qua nơi đây, trong mắt xẹt qua một tia hồ nghi.
“Sao lại không có, chẳng lẽ là ta nhớ lầm?” Đế Hạo Thiên thầm nghĩ trong lòng.
Nếu ký ức của hắn ta không sai thì nơi này phải có một gốc cây Vãn Thế Hoa mới đúng. Không biết vì sao, Đế Hạo Thiên đột nhiên lại nghĩ tới Quân Tiêu Dao.
Dù sao khi ở Hư Thiên Giới, cơ duyên của hắn ta đều bị Quân Tiêu Dao cướp đi, giống như rau hẹ bị cắt chính là hắn.
Mà hiện tại cảnh cũ tái diễn.
Đương nhiên, Đế Hạo Thiên chỉ vừa nghĩ đến điều này thì lập tức bỏ qua. Dù sao hiện tại Quân Tiêu Dao đã bị thương nặng, đang chữa thương ở Quân gia, sao có thể đến đây được.
“Không có khả năng là hắn, có lẽ thật sự là ta nhớ lầm rồi.” Đế Hạo Thiên âm thầm lắc đầu.
“Thiếu Hoàng đại nhân, làm sao vậy?” Một nữ tử khí chất mờ ảo mặc váy trắng đứng bên cạnh hỏi, đó là Bạch Lạc Tuyết.
“Không có gì, đi thôi.” Đế Hạo Thiên nói.
Tuy rằng không tìm được Vãn Thế Hoa ở nơi đây, nhưng trong vương quốc bị lãng quên không phải chỉ có một đoá Vãn Thế Hoa.
Hoa này liên quan đến kế hoạch quan trọng của Đế Hạo Thiên, phải có được một đóa.
Hắn dẫn đoàn người rời đi, muốn đi nơi khác tìm.
Mà bên này, đoàn người Quân Tiêu Dao, Linh Diên đi đến Nữ Nhi Quốc dưới sự dẫn dắt của Dạ Hoa.
Ở trên đường, đám người Quân Tiêu Dao cũng biết được Dạ Hoa chính là một vị đại tướng quân của Nữ Nhi Quốc.
Thông qua miệng nàng ta, họ cũng biết được một chút tình hình.
Bên ngoài nơi bị lãng quên có tất cả chín quốc gia: Vũ Quốc, Linh Quốc, Ma Thế, Hải Cảnh, Vu tộc, Hồn tộc, Nữ Nhi Quốc, Nhân Mã tộc, Tinh Quái tộc.
Nghe vậy Linh Diên cũng cảm thán, thật giống như đi tới vương quốc trong truyền thuyết đồng thoại.
Mà trong đó có quốc gia giữ thái độ tốt với sinh linh ngoại giới, như Nữ Nhi Quốc, Vũ Quốc, Linh Quốc…
Cũng có quốc gia cực kỳ căm thù sinh linh ngoại giới, như Ma Thế, Vu tộc, Tinh Quái tộc....
Linh Diên còn muốn dò hỏi càng nhiều, tỷ như di chỉ cổ Tiên Đình ở nơi nào. Nhưng mà Dạ Hoa vẫn không nói, chỉ bảo chờ bọn họ gặp mặt Nữ Nhi Quốc vương rồi lại nói.
Không biết qua bao lâu, ở trước mắt mọi người hiện ra một thành trì thật lớn.
Khác với thành trì rộng lớn đại khí, cổ xưa tang thương bình thường, tòa thành trì này vô cùng tinh xảo hoa lệ, thậm chí trên tường thành còn được khảm các loại trân châu đá quý.
Đương nhiên, cũng không chỉ giới hạn trong hoa lệ, mà nó còn có tính phòng ngự thực dụng.
“Nơi này chính là Nữ Nhi Quốc?” Ánh mắt đoàn người đều có chút kinh dị.
Đặc biệt là các nữ tử Linh Diên, nhìn thấy thành trì hoa lệ này, trong đôi mắt xinh đẹp cũng nhịn không được hiện lên một tia kinh diễm.
Dạ Hoa dẫn dắt bọn họ tiến vào trong đó.
Trong thành trì không có chỗ nào không có nữ tử dáng người thướt tha, dung mạo tú mỹ.
Hơn nữa ăn mặc rất mát mẻ, lộ ra cái bụng nhỏ bằng phẳng và cánh tay ngó sen trắng bóng. Ánh mắt những nữ tử đó đều mang theo kinh ngạc, tò mò mà nhìn về phía đám người Linh Diên.
Nói chính xác hơn là nhìn về phía các nam tử trong đoàn người.
Dù sao Nữ Nhi Quốc cũng không tiếp xúc được bao nhiêu nam tính.
“Những kẻ đó là sinh linh ngoại giới sao?”
“Còn có một số nam tử ở trong đó.”
“Bắt một tên về làm nam nô cũng không tồi.”
“Đúng rồi, tên béo kia thuốc về ngươi đi.”
“Ta không cần!”
Một đám nữ tử oanh oanh yến yến chung quanh nói chuyện ríu rít.
Ban đầu Lỗ Phú Quý nhìn đăm đăm, cứ nói mình đi tới thiên đường, nhưng nghe thấy cuộc đối thoại của những nữ tử đó thì sắc mặt hắn ta lập tức đen thui.
“Làm sao vậy, xem thường béo à, béo không có nhân quyền sao?”
Lỗ Phú Quý căm giận, hắn làm nam nô còn bị người ta ghét bỏ sao?
Nhưng Tần Nguyên Thanh vì có một bộ da mặt tốt mà làm không ít nữ tử Nữ Nhi Quốc lộ ra ánh mắt hơi tỏa sáng.
Thấy thế, Tần Nguyên Thanh rất thích thú, khóe miệng nhếch lên một độ cong sung sướng nhàn nhạt.
“Ai, không có cách nào, nam tử soái như ta đi đến đâu cũng khiến người ta chú ý như thế...” Tần Nguyên Thanh khoanh tay, nhàn nhạt nói.
“Hắc, ngươi đấy, không phải nữ, muốn ra vẻ cái gì?” Lỗ Phú Quý càng cảm thấy trong lòng không cân bằng, hắn ta lại nhìn về phía Quân Tiêu Dao, nói: “Huynh đệ, ngươi nói tiểu tử này có phải thiếu ăn đòn hay không?”
Tần Nguyên Thanh thấy thế thì mang theo chút khinh thường mà nói: “Phỏng chừng dung mạo của hắn chả ra làm sao, cho nên mới giấu đầu lòi đuôi, không dám gặp người khác bằng gương mặt thật.”
Linh Diên đứng bên cạnh nghe thấy lời này thì yên lặng nhìn thoáng qua Quân Tiêu Dao.
Nếu Quân Tiêu Dao để lộ chân dung, sợ là nữ nhân toàn bộ Nữ Nhi Quốc đều điên cuồng lên.
Quân Tiêu Dao thì vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, hắn cũng không để ý người khác nói cái gì, mà là thông qua cảm giác thần hồn của Tam Thế Nguyên Thần để tra xét toàn bộ Nữ Nhi Quốc.
Hắn cứ cảm giác có chỗ nào không thích hợp.
“Rốt cuộc là không đúng chỗ nào chứ?” Quân Tiêu Dao âm thầm suy tư.