Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1634 - Chương 1634 - Phân Tán Thăm Dò, Sùng Minh Thần Điểu

Chương 1634 - Phân tán thăm dò, Sùng Minh Thần Điểu
Chương 1634 - Phân tán thăm dò, Sùng Minh Thần Điểu

Chương 1634: Phân tán thăm dò, Sùng Minh Thần Điểu

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Linh Diên được xem như đội trưởng đội này, khóe mắt nàng liếc nhìn Quân Tiêu Dao một cái, thật ra bàn về tư cách thực lực, Quân Tiêu Dao mới là đội trưởng xứng đáng.

Nhưng hắn rất im lặng, cũng hoàn toàn không cảm thấy hứng thú.

Tuy rằng đã tiến vào vương quốc bị lãng quên, nhưng Quân Tiêu Dao cũng không cần thiết lập tức để lộ thân phận.

Nếu bại lộ quá sớm sẽ khiến cho người khác cảnh giác.

Kế tiếp, đám người Linh Diên và Quân Tiêu Dao bắt đầu dần dần thâm nhập.

Chân trời trước phía có ráng màu kim sắc lập loè, rõ ràng là một con thần điểu cả người kim quang lộng lẫy, mang theo một cảm giác điềm lành.

“Đó là... Sùng Minh Thần Điểu, bên ngoài gần như đã tuyệt tích!” Lỗ Phú Quý nhìn thấy thì đôi mắt nhỏ lập tức tỏa sáng.

Thần vũ của Sùng Minh Thần Điểu chính là chí bảo để rèn phòng cụ. Nhưng loài chim này gần như đã tuyệt tích ở ngoại giới, căn bản không có khả năng tìm được thần vũ của chúng.

“Đừng sinh nhiều chuyện, con Sùng Minh Thần Điểu kia không phải người bình thường có thể ứng phó, ít nhất ngươi không ứng phó được.” Tần Nguyên Thanh lãnh đạm nói.

“Hắc, tiểu tử ngươi...” Lỗ Phú Quý trừng mắt.

Hai người bọn họ thật sự không quá hợp nhau.

Mà trên con đường tiến lên kế tiếp, bọn họ cũng thấy được những dị chủng thái cổ như Xích Đồng Ngọc Hổ, Cửu Dực Ứng Long, Đề Hồn Thú…

Bọn họ đều cố gắng tránh đi.

Đương nhiên, trên đường họ cũng thu hoạch rất nhiều thánh dược cổ xưa hi hữu. Quân Tiêu Dao lại không có hành động gì, hắn hoàn toàn không để ý những cơ duyên đó.

Cũng không biết đi được bao lâu, bỗng nhiên, phía trước như có quang huy mênh mông đang lưu động.

“Đó là cái gì?”

Ánh mắt mọi người đều hội tụ lại, trong vương quốc bị lãng quên này xuất hiện cơ duyên gì cũng thực bình thường.

Giữa quang huy mênh mông kia, một đóa hoa thuần trắng trong sáng như thiên sơn tuyết liên, tinh xảo đặc sắc như được tạo thành từ bạch ngọc, có một luồng tiên khí lượn lờ.

Chỉ là đóa hoa này còn trong trạng thái nụ hoa, chưa nở rộ. Nhưng xuyên qua cánh hoa nửa trong suốt, mọi người cũng có thể mơ hồ nhìn thấy trong nhụy hoa như có một thiên tiên nho nhỏ đang nhảy múa, dáng múa uyển chuyển thướt tha, khiến người ta không khỏi trầm mê trong đó.

Đặc biệt là cách một lớp nụ hoa, nhìn càng có vẻ mông lung.

“Đó là cái gì...” Tất cả thiên kiêu bao gồm Linh Diên đều không tự chủ được nhìn lại.

Nói thật, người có thân phận cao quý, kiến thức rộng rãi như Linh Diên mà nhất thời cũng không phân biệt ra đây là loại hoa nào.

“Chẳng lẽ nói là Bất Tử Dược nào đó, hay là thiên địa chí bảo giống như tiên căn Lục Đạo Luân Hồi?” Tần Nguyên Thanh cũng rất tò mò.

Mà lúc này, đóa hoa kia như sinh ra một lực hấp dẫn kỳ dị, ánh mắt mọi người đều không chớp cái nào, thậm chí chậm rãi đi về hướng nó.

“Ta thấy được một số bóng dáng, đó là cái gì?”

“Ta đi tới nơi nào, đó là một ta khác sao?”

Bỗng nhiên có thiên kiêu lộ ra vẻ mặt mờ mịt, lẩm bẩm tự nói.

“Con mẹ nó, ta nhìn thấy cái gì, một cái bếp lò!” Lỗ Phú Quý ngao ngao kêu lên, thịt mỡ trên mặt cũng giật giật.

Thậm chí trên nét mặt Linh Diên cũng hiện ra chút mờ mịt, nàng cũng thấy được một ít cảnh tượng kỳ dị.

Nơi đó phảng phất như tiên gia cung khuyết, mây khói lượn lờ.

Nàng nhìn thấy rất nhiều người đang bái lạy mình, còn có một bóng dáng mông lung chí cao vô thượng có quang huy đế đạo vô tận lượn lờ, đang từ ái mà vuốt đầu nàng.

Mà giờ phút này, người tỉnh táo duy nhất chỉ có Quân Tiêu Dao, trước mắt hắn không có ảo giác nào cả.

Nhưng Quân Tiêu Dao lại phát hiện một điều, hình như hồn lực của tất cả thiên kiêu ở đây đều đang bị đóa hoa kia chậm rãi hấp thu.

Bản thân đóa hoa đã có được hồn lực vô cùng hồn hậu, như đã tích lũy sau vô số năm tháng.

“Chẳng lẽ...”

Trong đầu Quân Tiêu Dao lập tức hiện lên một tia linh quang, hắn nhớ tới những cái xác không hồn trước đó.

Chẳng lẽ là vì bọn họ nhìn loại hoa này, cho nên mới biến thành dáng dấp như vậy?

Nếu thật là như vậy, thế thì hoa này không khỏi có chút khủng bố.

Trong Chí Tôn Thất Cảnh căn bản không ai có thể ngăn cản sự hấp dẫn của loại hoa này. Nhưng vấn đề là tại sao hắn không bị hấp dẫn?

Quân Tiêu Dao càng tò mò về hoa lên.

Đương nhiên, trước mắt không phải lúc nghiên cứu, đám người Linh Diên đều bị mê hoặc, tâm thần dao động, như lâm vào ảo giác nào đó.

Nếu không nhanh chóng cứu bọn họ ra, chỉ sợ không bao lâu nữa họ sẽ trở thành giống những cái xác không hồn trước đó.

Quân Tiêu Dao tiến lên, chuẩn bị ngắt lấy đóa hoa này.

Đột nhiên có một tiếng khẽ kêu vang lên: “Các ngươi đều tỉnh lại!”

Nghe thấy giọng nói này, Quân Tiêu Dao có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy cách đó không xa có một loạt bóng dáng hiện thân.

Đó không phải là những cái xác không hồn nguy hiểm trước đó, mà là một đám nữ tử. Đám nữ tử kia mặc nhuyễn giáp, trông tư thế rất hiên ngang.

Người kêu ra tiếng là một nữ tử cầm đầu, khí tức của nàng ta cũng không yếu, nằm ở tiểu Thiên Tôn chi cảnh.

“Chẳng lẽ là sinh linh bản xứ trong vương quốc bị lãng quên?”

Trong mắt Quân Tiêu Dao hiện lên một tia dị sắc.

Trước kia ở thế giới Tiên Cổ, cũng có chủng tộc nguyên sinh bản xứ. Mà trong vương quốc bị lãng quên cũng có sinh linh tồn tại sao?

Sau một lúc kinh ngạc ngắn ngủi, Quân Tiêu Dao trực tiếp tháo đóa hoa kia xuống.

Mà đám người Linh Diên cũng khôi phục một tia tỉnh táo nhờ tiếng khẽ kêu đó.

“Ta... Ta làm sao vậy?”

“Cảm giác như mơ một giấc mộng?”

Thiên kiêu ở đây đều mơ mơ màng màng.

Mà nữ tử cầm đầu kia nhìn về phía Quân Tiêu Dao, vẻ mặt cũng rất bất ngờ: “Ngươi có thể không bị Vãn Thế Hoa ảnh hưởng sao?”

Đám nữ tử bản xứ kia xuất hiện như đang xem vật phẩm gì hiếm lạ mà nhìn chằm chằm vào Quân Tiêu Dao.

“Vãn Thế Hoa?” Quân Tiêu Dao nhìn về phía nụ hoa trong trẻo lấp lánh trong tay.

“Loại hoa này gọi là Vãn Thế Hoa, ít khi nghe nói đến ở Tiên Vực.” Quân Tiêu Dao thầm nghĩ.

Rất nhanh, đám người Linh Diên cũng khôi phục lại, sắc mặt của bọn họ đều không quá đẹp.

Mọi người đều bị một cây hoa mê hoặc, thiếu chút nữa đã đoàn diệt.

“Vương quốc bị lãng quên này không khỏi quá nguy hiểm, nhưng huynh đệ, sao ngươi lại không bị ảnh hưởng?”

Lỗ Phú Quý nhìn về phía Quân Tiêu Dao, hắn ta tự biết làm thân, hơn nữa hắn cũng không hợp với cũng Tần Nguyên Thanh giống như Quân Tiêu Dao.

Cho nên Lỗ Phú Quý càng thân cận với Quân Tiêu Dao hơn một chút.

“Không biết.” Quân Tiêu Dao nhàn nhạt nói.

Kỳ thật hắn mơ hồ đoán được, có lẽ có liên quan đến thể chất Vận Mệnh Hư Vô của mình. Bất cứ thứ gì dính dáng đến cái gì kiếp trước, chuyển sinh, nhân quả linh tinh… đều không thể tạo thành ảnh hưởng gì với hắn.

Mà lúc này nữ tử bản xứ cầm đầu kia cũng lạnh nhạt nói: “Hoa này tên là Vãn Thế Hoa, tuy rằng đẹp đến tột đỉnh, nhưng cũng cực kỳ khủng bố. Nghe đồn, loại hoa này có thể làm người ta nhìn thấy kiếp sau, cuối cùng cả hồn phách cũng bị câu đi.”

Lời nữ tử nói khiến các thiên kiêu ở đây đều cảm thấy sợ hãi.

“Khó trách, đám xác không hồn trước đó bị thế là do Vãn Thế Hoa.” Linh Diên cũng thực thông minh, lập tức phản ứng lại.

Nhưng nàng lại nhớ tới cảnh tượng mơ hồ đã thấy trước đó.

Còn có những người khác cũng là như thế.

Đó thật sự là kiếp trước của bọn họ sao?

Bình Luận (0)
Comment