Chương 1651: Trang Chu mộng điệp, mộng cảnh ảo giác
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hôm sau, đám người Quân Tiêu Dao và Linh Diên rời khỏi Nữ Nhi Quốc.
Trang Hiểu Mộng đứng trên tường thành, vẫn luôn nhìn theo đám người Quân Tiêu Dao rời đi. Trên má nàng ta chảy xuống một giọt nước mắt.
“Trang Chu mộng điệp...” Trang Hiểu Mộng lẩm bẩm nói.
Thân thể nàng dần dần trở nên hư ảo.
Mà bên này, đám người Lỗ Phú Quý quay đầu lại nhìn, bỗng nhiên phát ra tiếng hô kinh ngạc.
“Tòa thành trì Nữ Nhi Quốc kia đâu, sao lại không thấy?”
Tuy rằng bọn họ đã rời đi một khoảng cách, nhưng vốn dĩ vẫn có thể nhìn thấy tòa thành trì kia mới đúng.
“Các ngươi còn chưa phát hiện sao?” Quân Tiêu Dao thản nhiên hỏi.
“Huynh đệ, có ý gì?” Lỗ Phú Quý vẫn bày ra vẻ mặt ngơ ngác.
Mặc Yến Ngọc cũng nghi hoặc.
Chỉ có Linh Diên như bỗng nghĩ tới cái gì, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc nhàn nhạt.
“Tất cả chỉ là một giấc mộng, một ảo giác.” Quân Tiêu Dao nói.
“Cái gì?” Lỗ Phú Quý kêu lên quái dị, không thể tin nổi.
“Sao có thể, ngươi nói tất cả những gì chúng ta trải qua đều là hư ảo?” Tần Nguyên Thanh cũng không muốn tin tưởng.
Bọn họ đều là nhân trung anh kiệt, nếu chỉ là ảo thuật, hoặc là ảo trận thô sơ thì bọn họ cũng có thể trực tiếp vạch trần.
Quân Tiêu Dao trực tiếp nói một số chuyện cho bọn họ.
“Cái gì, cửu đại quốc gia đều là mộng cảnh ảo giác nào đó?”
“Sát chiêu chân chính của nơi bị lãng quên là Huỳnh Hoặc yêu tinh, những cái xác không hồn trước đó cũng có liên quan sao?”
Nghe Quân Tiêu Dao giải thích, tất cả thiên kiêu ở đây đều cảm giác không thể tưởng tượng nổi. Bởi vì thật sự quá thần kỳ.
Bọn họ quả thực như đi một chuyến đến quốc gia mộng cảnh.
“Bằng không vương quốc bị lãng quên dựa vào cái gì để trở thành một trong những Thất Đại Bất Khả Tư Nghị?” Quân Tiêu Dao nhàn nhạt nói.
Trước đó hắn tiến vào Nữ Nhi Quốc đã cảm nhận được một sự kỳ quái nói không nên lời. Kỳ thật là phát ra từ điều này.
Chỉ là khi đó, cấp bậc nguyên thần của hắn còn chưa đạt tới Hằng Sa cấp, cho nên còn không thể xác định.
“Đương nhiên, tam đại bí cảnh cơ duyên đều là thật, đây cũng là cơ duyên lớn nhất bị đánh rơi trong vương quốc bị lãng quên.”
“Cũng không đúng a, nếu là hồn lực mộng cảnh thì sao chúng ta lại bị người của những quốc gia đó gây thương tích?” Lỗ Phú Quý nghi hoặc.
Trước đó Tần Nguyên Thanh đã bị Ma Thái Tử Ma Thế đánh bị thương.
“Tuy bọn họ là ảo giác trong mộng, nhưng lại được đắp nặn ra từ hồn lực vô cùng khủng bố.”
“Muốn biết nguyên nhân chân chính, phải hoàn toàn cởi bỏ bí mật của vương quốc bị lãng quên thì mới biết được” Quân Tiêu Dao nói.
Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì Quân Tiêu Dao nói vương quốc bị lãng quên rất thú vị. Bởi vì nói không chừng phỏng đoán trước khi tiến vào là sự thật.
Vương quốc bị lãng quên thật sự sống!
…
Lời Quân Tiêu Dao nói thật sự khiến tất cả thiên kiêu ở đây chấn động trong lòng. Sau khi chân tướng rõ ràng, tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng.
Cửu đại quốc gia trong nơi bị lãng quên đều là hư ảo. Nhưng nói hư ảo cũng không quá chính xác, bởi vì bọn họ đều không khác gì chân thật.
Thật thật giả giả, giả giả thật thật.
Có lẽ đây mới là điểm không thể tưởng tượng nhất của vương quốc bị lãng quên.
Bọn họ lại nghĩ tới lời nói của các đại nhân vật của Tiên Đình khi tiến vào, vương quốc bị lãng quên, thật thật giả giả, giả giả thật thật, không ai có thể phân biệt, ẩn chứa hung hiểm khó lường.
Hiện tại xem ra quả nhiên là như thế.
“Nếu không phải huynh đệ ngươi nhắc nhở thì có lẽ hiện tại chúng ta còn chẳng hay biết gì.” Lỗ Phú Quý lòng còn sợ hãi mà nói.
Hắn ta thật sự không muốn biến thành cái xác không hồn.
Còn Linh Diên thì lộ ra vẻ mặt càng mất tự nhiên, gương mặt nàng ta đã lặng lẽ ửng hồng.
Nói như vậy thì chẳng phải nàng ghen với không khí sao?
Dù sao Nữ Nhi Quốc vương cũng là hư ảo, không phải là người chân chính.
Nghĩ đến đây, trong lòng Linh Diên dâng lên chút e lệ. Cũng may Quân Tiêu Dao không có ý đến điểm này.
Kế tiếp, mọi người sửa sang một hồi rồi bắt đầu đi đến Thần Di chi Địa nằm càng sâu hơn bên trong.
Nếu đoán không sai có lẽ đây là vị trí của di chỉ cổ Tiên Đình.
Trải qua sự nhắc nhở lần này của Quân Tiêu Dao, thiên kiêu ở đây càng thêm tôn kính hắn. Thậm chí mơ hồ coi là hắn cầm đầu, cả uy vọng của Linh Diên cũng yếu bớt một ít.
Nhưng nàng cũng không để ý. Thậm chí nàng còn cảm thấy ánh mắt mình thật sự không kém khi Quân Tiêu Dao bày ra thủ đoạn mưu trí.
Còn Tần Nguyên Thanht thì hoàn toàn thành thật. Hắn ta không phải người ngốc đến tột cùng.
Đến bây giờ, hắn cũng mơ hồ đoán được một chút cái gì, nhưng lại không thể tin được.
Dù sao chừng nửa tháng, rốt cuộc đám người Quân Tiêu Dao Linh Diên cũng đi tới biên giới của Thần Di chi Địa.
Phóng mắt nhìn lại, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.
Bởi vì Thần Di chi Địa không phải là trên mặt đất, mà là lơ lửng trên hư không. Hơn nữa không phải là một khối đại lục, mà là vô số những tồn tại tương tự như đảo nhỏ đang lơ lửng.
Những đảo nhỏ đó chi chít như sao trên trời, sắp hàng trên hư không.
Chúng chi chít, phóng mắt nhìn lại thì lên tới mấy vạn.
Trên không ít đảo nhỏ trong đó có rất nhiều kiến trúc cổ xưa, còn có các loại bảo dược, linh chu tản ra hương thơm sinh trưởng.
Trong đầu Quân Tiêu Dao còn chưa vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống. Hiển nhiên, nơi này còn không phải chỗ sâu nhất trong vương quốc bị lãng quên, cho nên còn chưa thể đánh dấu.
“Đây không phải lại là một ảo cảnh đó chứ?” Lỗ Phú Quý bị rắn cắn một lần thì mười năm sợ dây thừng, hiện tại còn đang nói thầm.
“Hẳn không phải.” Quân Tiêu Dao nói.