Chương 1660: Chấn diệt tàn hồn tứ hung
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lúc này Mặc Yến Ngọc và Lỗ Phú Quý cũng coi như an tâm. Ngày sau bọn họ có cơ hội tận mắt nhìn thấy chuẩn Tiên Khí ra đời, sẽ có lĩnh ngộ đặc biệt đối với khả năng ở phương diện rèn.
Mà sắc mặt của đám thiên kiêu Xi Vưu Tiên Thống không quá đẹp.
Đây vốn nên là thứ của bọn họ, kết quả hiện tại bọn người Quân Tiêu Dao lại thương lượng xem dùng như thế nào.
Sau đó Quân Tiêu Dao bắt đầu muốn nhận lấy Cửu Lê Đồ.
Mà lúc này, Xi Lung do dự một chút, lại mở miệng nói: “Tiền bối, Cửu Lê Đồ này...”
“Thế nào?” Quân Tiêu Dao nhìn Xi Lung liếc mắt một cái.
Hắn cảm thấy người của Xi Vưu Tiên Thống không nên không thức thời như vậy mới đúng.
“Tiền bối đừng hiểu lầm, ý ta là Cửu Lê Đồ này chỉ có người của nhất mạch Xi Vưu Tiên Thống mới có thể kế thừa, nếu không phải...”
“Sẽ thế nào?” Quân Tiêu Dao nói.
“Nếu không, trừ phi được Cửu Lê Đồ tán thành, nhưng vậy có nghĩa là phải được Xi Vưu Ma Đế tán thành.” Xi Lung nói.
“Thì ra là như thế.” Quân Tiêu Dao vẫn bình đạm, giọng nói không gợn sóng.
Thần Thoại Đế thì thế nào, hắn lại không phải chưa thấy qua, hắn từng gặp mặt Thanh Đế.
Hơn nữa sau khi trải qua Ách Họa, tầm nhìn của Quân Tiêu Dao đã hoàn toàn mở mang.
Hiện tại cường giả thần thoại nào đứng trước mặt hắn, phỏng chừng hắn cũng không chớp mắt lấy một cái.
Quân Tiêu Dao bắt đầu chuẩn bị thu lấy Cửu Lê Đồ.
Mà Xi Lung yên lặng nhìn cảnh này, nàng còn có một điều chưa nói ra, chính là nếu được Xi Vưu Ma Đế tán thành thì hắn sẽ trở thành lãnh tụ tinh thần của Xi Vưu Tiên Thống.
Bởi vì Xi Vưu Ma Đế là người khai sáng Cửu Lê ma quốc. Mà nếu có thể kế thừa Cửu Lê Đồ thì có nghĩa là có được sự tán thành của Xi Vưu Ma Đế, sẽ trở thành lãnh tụ dẫn dắt nhất mạch Xi Vưu quật khởi.
“Nếu thất bại sẽ thế nào?” Mặc Yến Ngọc bỗng mở miệng hỏi, nàng đang lo lắng cho Quân Tiêu Dao.
Xi Lung trầm mặc một lát, sau đó nói: “Thất bại chính là chết.”
Cửu Lê ma quốc vốn là nguồn cội ma đạo, luôn hết sức cực đoan. Nếu thất bại thì tuyệt đối không có đường sống đáng nói.
“Vậy mới kích thích.” Quân Tiêu Dao cười, trực tiếp bước vào huyết trì.
Ngay lập tức, Cửu Lê Đồ kia bắt đầu rung động, huyết quang hùng hồn bao phủ toàn bộ huyết trì.
Trước mắt Quân Tiêu Dao lập tức tối sầm, sau đó thiên địa biến đổi, hắn như đi tới một thế giới huyết sắc.
Uy áp linh hồn kinh khủng kia quả thực muốn nghiền nát nguyên thần người khác.
Hiện tại Quân Tiêu Dao cảm thấy có chút may mắn mình đã đột phá tới nguyên thần Hằng Sa cấp, nếu không cũng không nắm chắc có thể ứng phó cục diện khó lường này.
Mà đúng lúc này, bỗng có bốn luồng hung quang sát khí hiện lên, bốn con thú khổng lồ như thái cổ ma nhạc, cao tới vạn trượng, bắt đầu xâm nhập thức hải của Quân Tiêu Dao, muốn cắn nuốt nguyên thần này.
“Tàn hồn tứ hung!” Mắt Quân Tiêu Dao đanh lại.
Đây hiển nhiên không có khả năng là hồn phách tứ hung chân chính, mà chỉ là một tia khí tức tàn hồn mà thôi.
Nhưng dù chỉ là khí tức tàn hồn cũng đủ khủng bố, sức mạnh này đủ để hoàn toàn cắn nát nguyên thần người khác, ít nhất trong Chí Tôn Thất Cảnh không có mấy ai ngăn cản được.
…
Tàn hồn tứ hung như bốn thái cổ ma sơn cao tới vạn trượng, đứng chót vót giữa thiên địa, có thể nói gần như không cần ra tay.
Chỉ là uy áp kia đủ để nghiền nát cắn nuốt nguyên thần của thiên kiêu tầm thường.
Quân Tiêu Dao thản nhiên đứng sừng sững, nguyên thần của hắn là độc nhất vô nhị.
Trong toàn bộ Chí Tôn Thất Cảnh, rất khó tìm ra tồn tại có thiên phú nguyên thần sánh ngang với hắn.
Trong thức hải của Quân Tiêu Dao, Tam Thế Nguyên Thần nở rộ quang minh vô tận.
Qúa Khứ Nguyên Thần, Hiện Tại Nguyên Thần, Tương Lai Nguyên Thần ngồi xếp bằng trên ba đóa đại đạo chi hoa, như ba vị thần siêu nhiên vô thượng quan sát cổ kim mênh mông.
Rống!
Tàn hồn tứ hun, phát ra tiếng rít gào chấn diệt linh hồn, mặc dù chỉ là một tia tàn hồn, nhưng chúng lại vô cùng hung hãn.
Điều này cũng thể hiện thái cổ tứ hung cực kỳ cường hãn, cũng không yếu hơn tứ thần thú.
Tàn hồn tứ hung trực tiếp nhào về hướng Tam Thế Nguyên Thần của Quân Tiêu Dao, muốn xé nát cắn nuốt hắn.
Tam Thế Nguyên Thần cũng ra tay.
Qúa Khứ Nguyên Thần nâng chưởng, thi triển ra Luân Hồi Kiếp. Một lốc xoáy luân hồi cuồn cuộn hiện lên, trong đó như có hư ảnh vạn cổ lóe qua.
Hiện Tại Nguyên Thần tung ra pháp tướng Đại Nhật Như Lai. Một phật đà kim sắc vạn trượng rơi xuống từ hư không, mang theo khí tức mênh mông cuồn cuộn trấn áp ba ngàn pháp giới.
Bất sinh bất diệt, bất cấu bất tịnh, không tăng không giảm.
Tương Lai Nguyên Thần thì tung ra nguyên thần pháp của nhất tộc Bỉ Ngạn, Bỉ Ngạn Hồn Kiều.
Bỉ ngạn hoa đỏ tươi hiện lên đầy trời, một cây cầu cổ như từ bờ đối diện lan tràn đến, như muốn dẫn độ muôn vàn linh hồn thế gian.
Tam đại nguyên thần pháp cùng được tung ra.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là, hiện tại Quân Tiêu Dao đã không phải nguyên thần Vô Lượng cấp như trước đó, mà là Hằng Sa cấp.
Đây là biến hóa về chất.
Uy lực của Tam Thế Nguyên Thần và nguyên thần pháp cũng bùng nổ, mạnh xa trước đó quá nhiều.
Chiêu thức của tam đại nguyên thần trấn áp về hướng tàn hồn tứ hung, quả thực giống như ba vị thần từ trên trời giáng xuống, muốn trấn áp tứ đại hung thú họa loạn nhân gian.
Rống!
Cùng Kỳ trong các tàn hồn tứ hung phát ra tiếng rít gào the thé, nó lại bị quấn vào luân hồi kiếp, trải qua vạn cổ hao mòn.
Tuy rằng chúng nó là thú, nhưng thú cũng có luân hồi giống như nhân loại và bất cứ sinh linh nào khác. Luân hồi kiếp cũng có thể tạo thành ảnh hưởng đối với chúng nó.
Pháp tướng Đại Nhật Như Lai như núi cao kim sắc trấn áp xuống, tức khắc làm tàn hồn hung thú bị đánh tan một ít.
Bỉ Ngạn Hồn Kiều cũng giáng xuống, dẫn độ muôn vàn hồn linh, cả tàn hồn hung thú cũng khó có thể miễn dịch.
Không biết qua bao lâu, tàn hồn tứ hung đều là bị chấn nát.
Trong thức hải của Quân Tiêu Dao khôi phục trong trẻo.
“Thế thôi là kết thúc?” Quân Tiêu Dao thầm nghĩ.
Cửa ải này thật sự không đơn giản, sở dĩ Quân Tiêu Dao nhìn có vẻ không phí sức lực gì là bởi vì hắn vốn khác hẳn với người thường, không thể suy đoán theo lẽ thường.
Đổi lại là thiên kiêu khác, trên cơ bản chỉ có thể rơi vào kết cục bị tàn hồn tứ hung cắn nuốt nguyên thần.
Đúng lúc này, bỗng nhiên, trong hư không lại gió nổi mây phun, mơ hồ có một bóng dáng màu đen nhạt nhẽo hiện lên.
Người đó cao lớn vĩ ngạn, nhưng lại không rõ ràng, ngược lại rất mơ hồ.
Tuy rằng chỉ là một bóng dáng cực kỳ nhạt, nhưng khí tức mơ hồ toát ra kia lại có thể làm vạn giới run rẩy.
Bất cứ kẻ nào đứng trước mặt ông ta cũng có vẻ nhỏ bé mà yếu ớt.