Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1680 - Chương 1680 - Thủy Triều Mộng Cảnh

Chương 1680 - Thủy triều mộng cảnh
Chương 1680 - Thủy triều mộng cảnh

Chương 1680: Thủy triều mộng cảnh

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trang Hiểu Mộng trước mặt này, mặc dù có dáng vẻ của đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương.

Nhưng dù sao cũng là dáng vẻ được huyễn hóa ra.

Ai biết được phía sau ý chí này rốt cục là thứ gì.

"Tiên sinh sẽ nhanh được biết thôi, dù sao giấc mộng này cũng sắp tỉnh rồi." Trang Hiểu Mộng nhìn chăm chú Quân Tiêu Dao.

Trong mắt Quân Tiêu Dao lóe lên một vòng dị sắc.

Trang Hiểu Mộng đang nhắc nhở hắn, vương quốc bị lãng quên sắp biến mất sao?

Nếu như không thể rời khỏi đây trước khi nó biến mất, thì sợ rằng sẽ thực sự vĩnh viễn ở trong mơ.

"Vùng biển này chắc hẳn là trung tâm của vương quốc bị lãng quên." Quân Tiêu Dao nói.

"Đúng vậy, tất cả các vị tiến vào vùng đất này chắc hẳn đều muốn đến được đây, dù sao nơi này có thể ẩn giấu bảo bối quý nhất của cổ Tiên Đình."

Trang Hiểu Mộng bỗng nhiên nháy nháy mắt, để lộ ra vẻ hoạt bát.

Chuyện này có chút đặc biệt.

"Bảo bối gì vậy?" Quân Tiêu Dao hiếu kì.

Đồng thời, thậm chí hắn còn có cảm giác, phải chăng ý chí này và cổ Tiên Đình đã có thỏa thuận ngầm gì với nhau, trợ giúp cổ Tiên Đình bảo vệ và giấu bảo bối đi.

"Tiên sinh đi vào thì sẽ biết thôi." Trang Hiểu Mộng thừa nước đục thả câu.

Quân Tiêu Dao vừa định hỏi thăm nên tiến vào như thế nào.

Bỗng nhiên, trong đầu hắn lóe lên tia sáng.

Lập tức lấy ra một đóa hoa.

Đó rõ ràng là vãng thế hoa.

"Chẳng lẽ là cái này?" Quân Tiêu Dao nói.

"Tiên sinh quả nhiên cơ trí." Trang Hiểu Mộng cười một tiếng.

"Thủy triều mộng cảnh sắp ập đến rồi, đây là cửa ải cuối cùng."

"Nếu có thể thoát khỏi mộng cảnh, thì có thể rời khỏi vương quốc bị lãng quên."

"Nếu là chìm vào bất tỉnh, thì sẽ mãi mãi trở thành một phần tử của vương quốc bị lãng quên."

Nghe xong lời của Trang Hiểu Mộng, Quân Tiêu Dao ngẩng đầu, nhìn về Huỳnh Hoặc Tinh.

Hiện giờ cuối cùng hắn đã hiểu, Huỳnh Hoặc Tinh khống chế sức mạnh huyễn cảnh linh hồn của vương quốc bị lãng quên.

Và tại nơi xa biển lớn, một mảnh sương mù mênh mông vọt tới.

Đó chính là thủy triều mộng cảnh, trong thời gian rất ngắn nó có thể bao phủ vương quốc bị lãng quên.

Đó là khảo nghiệm cuối cùng.

Mà lúc này, vãng thế hoa trong tay Quân Tiêu Dao nở rộ ra như đèn được thắp sang.

Lộng lẫy, khiến cho người khác trầm mê.

Mà Quân Tiêu Dao, hoàn toàn miễn dịch đối với chuyện này.

Hắn quay lại nhìn về phía Trang Hiểu Mộng nói: "Gặp lại."

Thật ra Quân Tiêu Dao biết, hắn không thể gặp lại Trang Hiểu Mộng nữa.

Chờ thủy triều mộng cảnh qua đi, hắn tự nhiên sẽ thức tỉnh rời đi, vương quốc bị lãng quên cũng sẽ biến mất, chờ đợi mộng cảnh lần tiếp theo.

Trang Hiểu Mộng nghe vậy, bỗng nhiên cười nói: "Thật ra, tiên sinh cũng có thể ở lại, mãi mãi ở bên ta, ta cũng không ngại."

Quân Tiêu Dao hơi xấu hổ, sau đó khiêm tốn cười nói.

"Mỹ nhân đã có lời mời, tất nhiên ta sẽ đồng ý, chỉ là tại hạ còn có việc vẫn chưa hoàn thành, chỉ có thể đa tạ ý tốt của nàng."

Nói xong, Quân Tiêu Dao trực tiếp bước vào trong biển, ngay một khắc sau liền bị thủy triều mộng cảnh bao phủ.

Trang Hiểu Mộng yên lặng, sau đó lắc đầu cười một tiếng.

"Ta thật sự muốn giữ hắn ở lại đây mãi mãi..." Trang Hiểu Mộng tự lẩm bẩm.

Quân Tiêu Dao xem như là người thú vị nhất trong vô số sinh linh tại vô số các kỷ nguyên mà nàng từng gặp.

Nhưng vừa nghĩ tới nữ nhân khủng bố kia Trang Hiểu Mộng lại không khỏi rùng mình.

Nếu thực sự giữ hắn lại, chỉ sợ rằng nữ nhân kia sẽ trực tiếp diệt nàng?

Thậm chí có thể sẽ hoàn toàn xóa sạch toàn bộ vương quốc bị lãng quên.

Hơn nữa nữ nhân kia đã từng nói không cho phép động vào hắn.

"Thật sự là kỳ quái a, tại sao hắn lại có quan hệ với nữ nhân khủng bố trên chín tầng trời đó chứ?"

Trang Hiểu Mộng khẽ lắc đầu.

Nữ nhân kia cũng tu luyện mộng cảnh chi đạo giống như nàng.

Nhưng sức mạnh và tu vi của nữ nhân kia mạnh hơn nàng rất nhiều.

Một người, chính là cấm khu!

"Được rồi, coi như là vì nữ nhân kia, cũng coi như vì ngươi đã đặt tên cho ta, ta sẽ tặng ngươi món quà cuối cùng."

Trang Hiểu Mộng nói xong, duỗi ngón tay ngọc ra, một điểm linh quang đi theo Quân Tiêu Dao.

Trong thủy triều mộng cảnh, tư duy của tất cả mọi người đều sẽ trở thành chính họ trong mộng cảnh.

Mà món quà của Trang Hiểu Mộng chính là ở trong mộng cảnh Quân Tiêu Dao có thể có được tư duy thuộc về riêng bản thân hắn.

Đây dường như là đang giúp Quân Tiêu Dao gian lận.

Điều này không công bằng đối với những người trầm luân trong mộng cảnh.

"Rốt cục, lời hứa với cổ Tiên Đình cũng hoàn thành rồi."

Trang Hiểu Mộng thở dài một tiếng.

Thân hình dần dần mờ nhạt rồi biến mất.

Mà tại một nơi khác trên vùng biển này.

Có hai bóng người đang đứng ở trong đó.

Một người tóc vàng ngân đồng, trời sinh thần nhân, chính là Đế Hạo Thiên.

Người còn lại, không phải ai khác, chính là Cổ Đế tử.

Cổ Đế Tử, vốn là thiên kiêu ngang hàng với Linh Diên.

Nhưng sau khi thất bại trong tay Quân Tiêu Dao, lại bị tiếng xấu là mưu hại anh hùng Tiên Vực.

Thêm vào đó là sau này Đế Hạo Thiên xuất thế.

Cổ Đế Tử hoàn toàn mất đi chỗ đứng, hiện tại chỉ có thể ôm đùi Đế Hạo Thiên và đi theo hắn ta.

"Thiếu Hoàng đại nhân, nơi này hẳn là nơi sâu nhất của vương quốc bị lãng quên, không biết rốt cuộc bảo bối của cổ Tiên Đình là thứ gì?"

Giọng nói của Cổ Đế Tử mang theo sự hiếu kỳ.

"Chúng ta sẽ nhanh được thấy thôi, có điều... chắc hẳn là ngươi không nhìn thấy được đâu." Đế Hạo Thiên nói ẩn ý.

"Ồ... A, Thiếu Hoàng đại nhân, ý của ngài là..."

Cổ Đế Tử sững sờ, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại.

Gã cũng là người bụng đầy tâm cơ, trước đó đã từng nhiều lần thiết kế hãm hại Quân Tiêu Dao.

Chỉ là về sau đều bị phản chế.

Nhưng điều này cũng đủ cho thấy, Cổ Đế Tử cũng không ngốc.

Gã nhanh chóng lui lại phía sau.

Mà Đế Hạo Thiên, không vội không chậm tung một chưởng ra, trong đó có tiên thiên Long Hoàng khí đang sôi trào, hóa thành từng hoàng kim đại long, lượn quanh hướng về phía Cổ Đế Tử.

Cổ Đế Tử tuy là Phục Hi Thánh thể, nhưng đối thủ của gã lại là Đế Hạo Thiên!

"Hạo Thiên Thiếu Hoàng, ngài đang làm gì vậy, ta luôn trung thành tuyệt đối với ngài!"

Cổ Đế Tử vừa chống cự, vừa phẫn nộ quát.

Gã không thể tin được, Đế Hạo Thiên lại ra tay với gã.

"Vì thế đây chính là lúc để ngươi thể hiện sự trung thành."

Bình Luận (0)
Comment