Chương 1679: Công chúa ngủ say, nhân vật bất ngờ
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lời của Đại Nhật Thánh tử, nếu như truyền ra ngoài chắc chắn sẽ khiến tất cả mọi người chấn động.
Bọn họ là những nhân vật bất phàm cấp độ Thánh tử, nhưng lại bị phong cấm ở đây là vì phụ tá cho người khác.
"Nhưng thể chất của công chúa..." Thiên Tinh Thánh tử chần chờ nói.
"Yên tâm đi, Đế Quân bệ hạ chắc chắn đã có sắp xếp, dù sao nàng cũng là vị công chúa cuối cùng của cổ Tiên Đình ta."
Mấy vị Thánh tử đều khẽ gật đầu.
"Nếu thật sự thành công, dựa vào thực lực của công chúa, chưa hẳn không thể tranh phong cùng tiên thiên Thánh thể đạo thai kia." Hạo Nguyệt Thánh tử nói.
"Yên tâm đi, món nợ này chúng ta nhớ kỹ rồi." Trong mắt Đại Nhật Thánh tử tràn đầy lãnh ý.
Phạm vi Thần Di chi địa cực lớn.
Nhưng người có thể xâm nhập cũng không nhiều.
Bởi vì Thần Di chi địa, cũng không phải hoàn toàn an toàn, mà cũng có các loại cơ quan, cạm bẫy, tàn trận vân vân.
Không biết qua bao lâu, Quân Tiêu Dao ngước đầu nhìn lên bầu trời.
Màu đỏ của Huỳnh Hoặc Tinh kia lộ ra càng thêm yêu diễm.
Trong lúc mơ hồ, Quân Tiêu Dao cảm thấy, từ đây cách điểm kết thúc của vương quốc bị lãng quên, khả năng cũng không còn xa nữa.
Hơn nữa điều quan trọng nhất là.
Cùng với sự thay đổi của Huỳnh Hoặc Tinh, Quân Tiêu Dao cũng có thể cảm giác được, từ nơi sâu nhất của Thần Di chi địa kia.
Truyền đến một sức mạnh linh hồn khủng bố.
Lan đến giống như thủy triều vậy.
Ngoại trừ Quân Tiêu Dao và một số ít đỉnh cấp thiên kiêu ra, những thiên kiêu khác khó mà xâm nhập đến chỗ sâu nhất được.
"Chủ nhân, chúng tôi khó mà tiến sâu được nữa rồi, nếu không thì một mình ngài đi tiếp đi." Mặc Yến Ngọc nói.
"Đúng vậy, tiền bối, chúng tôi cũng thu hoạch đủ rồi." Mấy người Xi Lung cũng nói.
Bọn họ tự biết lượng sức mạnh, không muốn vướng chân Quân Tiêu Dao.
Bọn họ cũng thu hoạch được khá nhiều rồi, nếu còn tham lam nữa thì giống như rắn nuốt voi vậy.
"Vậy được rồi." Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.
Quả thật quãng đường phía sau cũng không thích hợp để mang theo họ.
Lập tức, Quân Tiêu Dao tiếp tục một mình xâm nhập.
Những người còn lại, đi tìm kiếm các cơ duyên khác ở khu vực xung quanh.
Thiên kiêu ở các nơi khác cũng vậy.
Ngoại trừ số ít thiên kiêu muốn liều một phen ra.
Những người khác, đều đang tìm kiếm cơ duyên trong phạm vi năng lực của mình.
Thời gian dần trôi đi.
Quân Tiêu Dao đã xâm nhập đến nơi sâu nhất của Thần Di địa.
Thậm chí, cũng có thể là tiếp cận nơi sâu nhất của vương quốc bị lãng quên.
Nhưng vẫn không thấy lời nhắc nhở đăng nhập của hệ thống.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Ngay khi Quân Tiêu Dao còn đang nghi hoặc.
Bỗng nhiên, hắn nghe thấy âm thanh.
Âm thanh như thủy triều vỗ bờ.
Trong đầu Quân Tiêu Dao xuất hiện một suy nghĩ, hắn lập tức lách mình rời đi.
Không bao lâu, rốt cục hắn đã rời khỏi khu vực phù không đảo tự của Thần Di địa.
Đưa mắt nhìn ra xa, đó là một vùng hải triều trắng xóa mênh mông.
Đó rõ ràng là biển không nhìn thấy điểm cuối cùng.
Quân Tiêu Dao đứng ngay bên bờ biển.
Mà lúc này, tại nơi xa trên biển, đèn hoa sáng lên, từng tòa cung điện kéo dài, hiện lên như cung điện cổ tích.
Tiên khí dạt dào, giống như là nơi ở của thần tiên vậy.
"Chẳng lẽ kia mới là... trung tâm của Cổ Tiên Đình di chỉ?"
Quân Tiêu Dao hoài nghi.
Khung cảnh đẹp như mơ đó, giống như là ảo ảnh vậy.
Ngay khi Quân Tiêu Dao muốn vượt biển đi thăm dò một phen.
Hắn phát hiện, sau khi hắn bước ra ngay tức khắc sẽ trở về chỗ cũ.
"Huyễn trận, hay là thứ gì khác?"
Quân Tiêu Dao bắt đầu thôi động nguyên thần cấp hằng sa, dùng thần hồn để cảm nhận.
Nhưng vẫn không có đầu mối.
"Vậy thì chỉ có một khả năng, nếu như ta đoán không lầm, tồn tại trong vương quốc bị lãng quên này, trên phương diện nguyên thần linh hồn, thậm chí có thể nghiền ép nguyên thần cấp hằng sa!"
Nói cách khác, chỉ có sức mạnh của nguyên thần cấp hằng sa lực siêu việt mới có thể mê hoặc được nguyên thần cấp hằng sa.
Mà phía trên nguyên thần cấp hằng sa, chính là nguyên thần cấp không kiếp.
Đó cũng không phải là cảnh giới mà cường giả bình thường có thể đạt được.
Thậm chí một vài Chuẩn Đế, thậm chí Đại Đế, cũng không nhất định có thể đạt được nguyên thần cấp không kiếp.
Ngay khi Quân Tiêu Dao còn đang suy nghĩ.
Nơi xa trên mặt biển, chợt có một bóng người cưỡi sóng tới.
Quân Tiêu Dao nhìn một cái.
"Là ngươi..."
….
Bóng người vượt biển đến kia.
Mặc một bộ phượng bào màu đỏ đậm, cao gầy tuyệt mỹ, tóc mây như sương mù, da trắng nõn nà.
Giống như tiên tử quốc sắc thiên hương từ trên trời giáng xuống.
Đó là Nữ Nhi quốc vương Trang Hiểu Mộng, hay là ai?
Nếu đám người Lỗ Phú Quý ở đây, chắc chắn sẽ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Không biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Nhưng Quân Tiêu Dao thì khác, khóe môi hắn mang theo ý cười nhạt, giống như là trong lòng hắn đã biết rõ mọi chuyện.
"Tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Trang Hiểu Mộng cười với Quân Tiêu Dao, một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành.
Quân Tiêu Dao cũng cười nhạt nói: "Ta nên gọi nàng là vua của Nữ Nhi quốc hay là…Ý chí của vương quốc bị lãng quên?"
Một câu nói của Quân Tiêu Dao liền phá rách cửa sổ bằng giấy.
Ý cười trên mặt Trang Hiểu Mộng vẫn chưa tan biến.
"Ta thích tiên sinh gọi ta là Hiểu Mộng hơn, bởi vì đây là tên mà tiên sinh đặt cho ta."
Trang Hiểu Mộng nói cười, phong tình vạn chủng.
Quân Tiêu Dao biết, thực ra điều này chính là sự thừa nhận trá hình.
Từ khi tiến vào vương quốc bị lãng quên, hắn đã có một phỏng đoán hão huyền.
Vương quốc bị lãng quên thực ra là một thể sống.
Hay nói một cách khác, vương quốc bị lãng quên, có ý chí thuộc về riêng mình.
Nó có lẽ không phải là một người sống, nhưng chắc chắn là một tồn tại hiểu tư duy và có cách nghĩ của riêng mình,.
Hơn nữa trên phương diện linh hồn, nó có tu vi vô cùng khủng bố, ít nhất cũng là tồn tại cấp không kiếp.
Bằng không, nó không thể che đậy được nguyên thần cấp hằng sa của Quân Tiêu Dao.
Hơn nữa rất nhiều cường giả đến đây đều bị mê hoặc.
Không có nguyên thần chi đạo cực mạnh, thì không thể nào bày ra huyễn cảnh mê hoặc tất cả mọi người được.
Nghiêm chỉnh mà nói, Trang Hiểu Mộng trước mặt này thật ra cũng không phải là Nữ Nhi quốc vương của vương quốc bị lãng quên.
Dù sao vị Nữ Nhi quốc vương đó, cũng là ảo ảnh được sinh ra bởi ý chí của vương quốc bị lãng quên.
Hiện giờ ý chí này đã huyễn hóa thành Trang Hiểu Mộng.
Bởi vì cái gọi là Trang Chu Mộng Điệp, Điệp Mộng Trang Chu, thật thật giả giả, giả giả thật thật.
"Nàng thích cái tên mà ta đặt cho, đó coi như là vinh hạnh của ta." Quân Tiêu Dao cười khẽ.
"Ta luôn cảm thấy cái tên này rất phù hợp với ta."
"Ai có thể kết luận được, thế gian này cái gì là thật, cái gì là giả."
"Nếu một người vĩnh viễn bị giam trong mộng cảnh, thì đối với họ mộng cảnh kia chính là thật." Trang Hiểu Mộng nhàn nhạt nói.
Quân Tiêu Dao nhìn chằm chằm Trang Hiểu Mộng một chút, nói.
"Nói thật lòng, mặc dù ta biết nàng là ý chí của vương quốc bị lãng quên, nhưng lại cũng không rõ rốt cục nàng là một tồn tại như thế nào?"