Chương 1685: Người mang tội nghiệt cực nặng bẩm sinh
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Diên Triệt hào hứng giới thiệu, giải thích cho Quân Tiêu Dao nghe, giống như con nít khoe khoang thành tựu của mình.
Quân Tiêu Dao lại thấy hơi bất ngờ. Đây chẳng phải là chín đại quốc gia và ba đại cơ duyên bí cảnh trong vùng đất bị lãng quên hay sao?
Quân Tiêu Dao vừa đánh cờ vừa suy tư.
“Sao thế?”
Dường như Diên Triệt đã nhận ra vẻ khác thường trong mắt Quân Tiêu Dao, bèn ngẩng đầu lên hỏi.
“Không có gì, công chúa quả là thông minh, tại hạ thua rồi.” Quân Tiêu Dao nói.
Ai ngờ Diên Triệt lại chống cằm, hỏi: “Ngươi đang nhường ta đấy à?”
Nàng nhận ra Quân Tiêu Dao là một người cực kỳ thông minh.
“Công chúa điện hạ chính là người tạo ra cờ Cửu Quân này, thua cô cũng là chuyện rất bình thường.” Quân Tiêu Dao mỉm cười.
Diên Triệt không lên tiếng, gương mặt lại lẳng lặng đỏ ửng. Cảm giác được người ta che chở dỗ dành thế này cũng được lắm.
Trong một đoạn thời gian rất dài, thỉnh thoảng Diên Triệt sẽ tranh thủ đi ra ngoài, gặp gỡ Quân Tiêu Dao trong rừng đào mười dặm. Hai người cũng dần dần thân nhau hơn, không giấu nhau gì nữa. Ngoài việc chơi cờ Cửu Quân cùng nhau, Quân Tiêu Dao còn kể cho nàng một vài chuyện xưa.
“Hôm nay sẽ kể một câu chuyện có liên quan đến Yêu tộc.”
“Yêu tộc?” Diên Triệt tò mò, trợn tròn mắt giống như một em bé.
“Ngày xưa, có hai con xà tinh đã tu luyện thành tinh. Một con là Bạch Xà, một con là Thanh Xà…”
Quân Tiêu Dao chậm rãi kể chuyện.
Nghe xong, hai mắt Diên Triệt đỏ bừng.
“Đáng thương quá, tại sao người yêu nhau lại không thể ở bên nhau, tên hòa thượng thối tha kia thật xấu xa.”
“Trên đời này, mọi chuyện không thể lúc nào cũng như ý muốn được.” Quân Tiêu Dao nói.
“Thật sự… không được sao?”
Diên Triệt thì thầm, nhẹ nhàng tựa trán vào người Quân Tiêu Dao. Quân Tiêu Dao tự nhiên kéo vai nàng qua, tự nhiên như thể một tên trai hư có lịch sử tình trường rất dày dặn.
“Thoáng bóng mây hoa, nhớ bóng hồng,
Gió xuân dìu dặt. Giọt sương trong.
Ví chăng non Ngọc không nhìn thấy,
Dưới nguyệt đài Dao thử ngóng trông (2).”
(2) Trích “Thanh Bình Điệu” kỳ 1 của tác giả Lý Bạch. Bản dịch của Ngô Tất Tố.
Diên Triệt nghe thấy bài thơ này thì đỏ bừng cả mặt. Nàng hiểu bài thơ này đang tán thưởng sắc nước hương trời của nàng.
Không phải nàng dễ động lòng, mà là chàng trai ở trước mắt này quá ưu tú, hoàn mỹ giống như một giấc mộng. Hắn đi lại tự nhiên, tiêu sái như gió. Mặc dù lai lịch bí ẩn nhưng hắn đối xử với nàng rất dịu dàng gần gũi, lại còn hoàn toàn không để ý đến điềm rủi trên người nàng. Thậm chí hắn còn bằng lòng chạm vào nàng, không sợ gặp phải điều chẳng may. Phải biết là ngay cả Hạo Thiên Chân Quân thường hay nịnh bợ nàng cũng chưa từng đến gần nàng trong khoảng cách ba bước chân.
Nghĩ đến đây, Diên Triệt cố lấy dũng khí, hỏi rằng: “Ngọc lang, huynh có biết tại sao ta lại mang vận rủi hay không?”
Trong khoảng thời gian này, quan hệ giữa nàng và Quân Tiêu Dao đã trở nên thân thiết. Quân Tiêu Dao tự xưng là Ngọc Tiêu Dao, vì thế nàng bèn gọi hắn là Ngọc lang.
“Vì sao?” Trong đáy mắt Quân Tiêu Dao lóe ánh sáng.
“Bởi vì ta là người mang tội nghiệt cực nặng.” Diên Triệt nói.
“Người mang tội nghiệt cực nặng, nhưng nàng chẳng có tội lỗi gì cả.” Quân Tiêu Dao hơi bất ngờ.
“Ta cũng không biết nữa. Từ khi mới sinh ra đời, ta đã là người mang tội nặng bẩm sinh, phụ thân của ta từng nói như vậy đó. Có lẽ là vì sự cai trị lâu dài của Tiên Đình đã gom góp không ít máu tanh và tội nghiệt. Phụ thân Đông Hoa Đế Quân của ta là chủ nhân Tiên Đình, những tội nghiệt này trút xuống con gái của ông ấy, cũng chính là trên người của ta.” Diên Triệt nói bằng giọng lạnh nhạt, lộ vẻ điềm đạm đáng yêu.
Rõ ràng nàng là một thiếu nữ vô tội, thế nhưng vừa sinh ra đã phải gánh vác toàn bộ tội nghiệt máu tanh của Tiên Đình, chuyện này quả là bất công đối với cuộc đời của nàng.
“Hóa ra là như vậy.” Quân Tiêu Dao nói.
Cô công chúa của Cổ Tiên Đình này cũng khổ thật.
“Vậy có cách nào giải quyết không?” Quân Tiêu Dao hỏi.
Diên Triệt thở dài: “Bây giờ chỉ có hai cách thôi. Một là tìm một người khác có thể gánh lấy tội nghiệt, có điều người như vậy quá ít, hơn nữa họ cũng sẽ không bằng lòng gánh lấy những tội nghiệt này. Cách thứ hai chính là mượn sức mạnh Song Hoàng của Hi Hoàng nhất mạch và Oa Hoàng nhất mạch của Tiên Đình để trấn áp tội nghiệt trong cơ thể ta, có điều đây cũng không phải là cách đơn giản.”
Quân Tiêu Dao nghe đến đây thì mắt bỗng sáng lên.
Hắn hiểu ra rồi. Sức mạnh Song Hoàng của Hy Hoàng nhất mạch và Oa Hoàng nhất mạch chẳng phải chính là Phục Hy Thánh Thể và Oa Hoàng Thánh Thể hay sao?
…
Chỉ trong chớp mắt, Quân Tiêu Dao cảm thấy mình đã hiểu hết thảy quan khiếu.
Hắn không chỉ có trí tuệ yêu nghiệt.
Sau khi đột phá cấp Hằng Sa, nguyên thần có thể vận chuyển vô số lần trong phút chốc.
Đủ loại tư suy, suy nghĩ, manh mối đều hội tụ trong đầu hắn.
“Thì ra Đế Hạo Thiên có ý này.”
Quân Tiêu Dao đã hiểu rõ hoàn toàn tiền căn hậu quả.
Mặc dù vậy, sắc mặt hắn vẫn không lộ ra sơ hở gì.
“Yên tâm, nhất định tội nghiệt của ngươi sẽ được rửa sạch.” Quân Tiêu Dao an ủi.
“Ừm, ta nghĩ, nếu có một ngày, tội lỗi và sai lầm của ta đều được rửa sạch thật…”
“Vậy.. vậy có phải ta có thể quang minh chính đại ở bên cạnh ngươi…”
Diên Triệt dốc hết dũng khí lí nhí nói như muỗi kêu.
“Có thể.” Quân Tiêu Dao nói.
Căn bã nam trong mơ không giữ lời phải không?
Mà đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên.
“Công Chúa Điện hạ, có vẻ như người đã vi phạm điều kiện.”
Nghe câu này, Diên Triệt chợt tỉnh ngộ, vội vàng đứng dậy.
Nơi xa, một bóng người chậm rãi hiện rõ, tóc vàng bay bay, mắt bạc lạnh lẽo quét về phía hai người.
“Hạo Thiên, ta…” Diên Triệt luống cuống chân tay.
Hạo Thiên Chân Quân không hề nhìn Diên Triệt.
Mà nhìn Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao vẫn lười nhác dựa vào cây hoa đào.
Thái độ nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại có một sợi khác lạ.
Quả nhiên, Hạo Thiên Chân Quân này chính là Đế Hạo Thiên.
Chỉ là, hoàn toàn khác với Quân Tiêu Dao đã tỉnh táo.
Đế Hạo Thiên vẫn chìm trong mộng, nên không thể nhận ra Quân Tiêu Dao ngay.
Nhưng dù không nhận ra.
Trước mặt thanh niên áo trắng tuấn dật có hơi quá phận này,
Hắn ta vẫn cảm thấy chán ghét và địch ý.
“Vì sao theo bản năng mình vẫn luôn cảm thấy chán ghét người này?”