Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1684 - Chương 1684 - Phá Hỏng Kế Hoạch Của Đế Hạo Thiên

Chương 1684 - Phá hỏng kế hoạch của Đế Hạo Thiên
Chương 1684 - Phá hỏng kế hoạch của Đế Hạo Thiên

Chương 1684: Phá hỏng kế hoạch của Đế Hạo Thiên

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trái tim Diên Triệt như hẫng một nhịp. Chàng trai trước mặt này hoàn toàn không để ý, cũng không e ngại vận rủi của nàng.

Giống như muốn che đi sự xấu hổ của bản thân, Diên Triệt công chúa đỏ mặt, che mặt rời đi.

Nhìn bóng lưng Diên Triệt rời đi, nụ cười ấm áp trên mặt thanh niên áo trắng từ từ tắt ngấm.

“Đúng là thú vị thật, đây chính là mộng cảnh triều tịch à, mộng về Cổ Tiên Đình?”

Tất nhiên chàng trai áo trắng này chính là Quân Tiêu Dao.

Hắn cũng không ngờ được là giấc mộng này lại chân thật đến như thế. Cho dù nguyên thần của hắn đã là Hằng Sa cấp nhưng hắn vẫn không nhận ra bất cứ thiếu sót hay khuyết điểm gì, cứ giống y hệt như hiện thực vậy.

“Không biết rốt cuộc ý chí của quốc gia bị lãng quên kia là cái gì mà lại có tu vi linh hồn mạnh đến thế, tất cả những thứ này gần như là sự thật.”

Có thể nói, ngay cả Quân Tiêu Dao có được nguyên thần Hằng Sa cấp nhưng muốn thoát khỏi giấc mộng này vẫn tốn không ít sức lực chứ đừng nói đến những người khác.

Nhưng Quân Tiêu Dao vẫn thấy vướng mắc ở một điểm.

“Theo lý thuyết, sau khi bước vào giấc mộng, ắt hẳn mình phải không biết thân phận thật sự của bản thân mới đúng. Thế nhưng bây giờ mình vẫn có được tư duy như lúc đầu, cứ như đây là một giấc mộng tỉnh.” Quân Tiêu Dao thắc mắc.

Mộng tỉnh có nghĩa là trong lúc nằm mơ vẫn biết mình đang nằm mơ, đây cũng là chuyện rất nhiều người đã từng trải qua. Thế nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, vấn đề này chẳng khác gì gian lận cả.

Bây giờ, cuối cùng Quân Tiêu Dao đã biết bảo bối quý giá nhất trong Cổ Tiên Đình mà Trang Hiểu Mộng nhắc tới là cái gì.

“Không ngờ vị công chúa cuối cùng của Cổ Tiên Đình lại đang ngủ say tại trung tâm của quốc gia bị lãng quên.”

Tất cả những món bảo vật khác cũng không tài nào sánh ngang vị Cổ Tiên Đình công chúa này. Thân phận của nàng, tài nguyên trong tay nàng là những thứ mà các thiên kiêu Tiên Đình khác không thể nào so sánh được.

Nàng mới là món bảo vật quý giá nhất.

Có điều trong lòng Quân Tiêu Dao vẫn còn một nghi vấn. Ngoại hình của Diên Triệt và Linh Diên hơi giống nhau, trong chuyện này nhất định là có bí mật.

Việc chủ yếu nhất của Quân Tiêu Dao lúc này chính là gầy dựng mối quan hệ với Diên Triệt, đồng thời tìm hiểu vận rủi trên người nàng rốt cuộc là thứ gì.

“Còn Hạo Thiên Chân Quân kia nữa, chắc là Đế Hạo Thiên rồi, nhưng hình như hắn ta vẫn chưa thức tỉnh.”

Trong mắt Quân Tiêu Dao lấp lánh ánh sáng. Bây giờ hắn đã biết được mục đích của Đế Hạo Thiên là gì rồi. Hắn ta cũng muốn lấy được món bảo bối quý giá nhất là Diên Triệt này, muốn mượn thân phận và sức mạnh của Diên Triệt công chúa giúp mình lên ngôi đế vương, thống nhất Tiên Đình.

Có thể nói, nếu như không có Quân Tiêu Dao nhúng tay vào, nói không chừng hắn ta đã thành công rồi. Thế nhưng bây giờ Quân Tiêu Dao đã biết được kế hoạch của Đế Hạo Thiên, tất nhiên sẽ không để cho hắn ta toại nguyện. Dù cho có phải làm một tên cặn bã, hắn cũng phải phá hỏng kế hoạch của Đế Hạo Thiên.

Lúc quay lại Quỳnh Hoa cung, Diên Triệt thấy Hạo Thiên Chân Quân đã đứng ở đó.

“Diên Triệt công chúa, người tới hơi trễ đó.” Hạo Thiên Chân Quân mỉm cười, nói.

“Xin lỗi nha, Hạo Thiên.” Diên Triệt thè lưỡi nghịch ngợm.

“Trông tâm trạng của công chúa điện hạ có vẻ rất tốt.” Hạo Thiên Chân Quân nói.

“Đó… Đó là chuyện tất nhiên rồi. Hiếm lắm mới được ra ngoài giải sầu một chuyến, đương nhiên là tâm trạng phải vui lên thôi.” Diên Triệt trả lời.

Nàng sẽ không kể lại chuyện mình gặp mặt Quân Tiêu Dao, nếu không có khi Hạo Thiên Chân Quân sẽ không cho nàng ra ngoài nữa mất.

“Vậy thì tốt rồi. Công chúa điện hạ, tại hạ lui xuống trước đây. Có điều chắc là không lâu nữa, Tiên Đình sẽ tổ chức Vạn Tiên yến.” Hạo Thiên Chân Quân nói.

“Vạn Tiên yến, đã có chuyện quan trọng gì xảy ra à?” Diên Triệt hỏi.

Vạn Tiên yến là thịnh yến có quy cách cao cấp nhất trong Tiên Đình, thường thì chỉ khi nào xảy ra chuyện lớn hoặc có chuyện quan trọng cần chúc mừng thì mới được tổ chức.

“Đến lúc đó công chúa sẽ biết thôi.” Hạo Thiên Chân Quân cười nhạt, úp úp mở mở.

Sau khi Hạo Thiên Chân Quân rời đi, vẻ mặt Diên Triệt trở nên hoảng hốt. Thậm chí nàng còn có cảm giác cuộc gặp gỡ với Ngọc Tiêu Dao trong rừng đào mười dặm chỉ là một giấc mộng mà thôi. Giấc mộng đó quá viễn vông, quá không chân thật.

“Hắn… sẽ giữ lời hứa chứ?”

Diên Triệt bỗng hơi thấp thỏm. Cảm giác này khiến nàng thấy rất lạ lẫm, giống như tình cảm của thiếu nữ lần đầu nảy mầm vậy.

Để tránh khiến cho Hạo Thiên Chân Quân nghi ngờ, Diên Triệt cố dằn lòng, một thời gian sau mới nhờ Hạo Thiên Chân Quân yểm hộ cho mình đi ra ngoài. Hạo Thiên Chân Quân cũng không nghi ngờ gì.

Sau khi Diên Triệt lại đi đến rừng đào mười dặm, nàng nở một nụ cười hiểu ý.

Dưới tán hoa đào, chàng thanh niên áo trắng tựa vào thân cây, cánh hoa bay lất phất.

Hoa đào đua nở cho ai thêm hồng (1). Mặc dù câu này thường được dùng để miêu tả phụ nữ, thế nhưng lúc này dùng cho chàng trai tuấn tú như ngọc, tiêu sái như tiên kia lại cũng vô cùng phù hợp.

(1) Trích “Đề Đô thành Nam trang” của Thôi Hộ, Tản Đà dịch.

“Công chúa điện hạ, ta vẫn giữ lời hứa đấy nhé.”

Quân Tiêu Dao mỉm cười, nâng chén chào nàng.

Diên Triệt nở nụ cười từ tận đáy lòng. Từ trước đến nay, nụ cười kiểu này chưa từng xuất hiện trên gương mặt của nàng.

Sau đó, hai người ngồi đối diện nhau, uống rượu chuyện trò.

Diên Triệt rất ngưỡng mộ Quân Tiêu Dao đã được đi qua biết bao nhiêu là địa phương.

“Chẳng trách tên của ngươi lại là Tiêu Dao, đúng là tiêu dao tự tại mà.” Diên Triệt nói.

“Thành tiên thì dễ, tiêu dao mới khó. Dù cho có là tiên nhân trong truyền thuyết đã thoát khỏi gông cùm xiềng xích, e là cũng không tiêu dao tự tại được như ta.” Quân Tiêu Dao cười nói.

Diên Triệt nghe vậy thì nhìn hắn chằm chằm, trong mắt lộ ánh sáng khác lạ. Hắn quả đúng là một chàng trai kỳ lạ, tiêu dao thoải mái, đắm chìm trong trời đất, giống như không có bất cứ thứ gì có thể ép buộc hắn.

“Đúng rồi, ta có mang theo cờ, chơi với ta một ván nhé.” Diên Triệt nói rồi lấy bàn cờ và quân cờ ra.

“Đây là…” Quân Tiêu Dao nhìn sang.

“Đây là một trò chơi mà ta nghiên cứu ra được trong lúc rảnh rỗi, tên là cờ Cửu Quân.”

“Ngươi nhìn nè, những quân cờ này đại diện cho Vũ quốc, này thì đại diện cho Linh quốc… Còn có cái này, cái này là Nữ Nhi quốc. Quy tắc của cờ này chính là chín quốc gia này chinh phạt lẫn nhau, tranh đoạt ba bí cảnh thiên địa…”

Bình Luận (0)
Comment