Chương 1683: Mười dặm rừng đào, trích tiên dưới hoa
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Diên Triệt rời khỏi Quỳnh Hoa cung. Đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được một cảm giác mang tên tự do. Có điều nàng cũng nghe lời Hạo Thiên Chân Quân, không tiếp xúc với bất kỳ kẻ nào. Nàng biết ngoài Đông Hoa Đế Quân phụ thân của mình và Hạo Thiên Chân Quân ra, những người còn lại đều vừa run vừa sợ nàng. Bởi vì nàng mang theo vận rủi, không chỉ mang đến xui xẻo cho người khác mà thậm chí là cho cả toàn bộ Tiên Đình.
“Vì sao chứ, vì sao ta lại không thể giống những cô gái bình thường khác…” Diên Triệt nghĩ thầm trong lòng.
Thiếu nữ nào chẳng hay mơ mộng. Trong độ tuổi đôi mươi, ngay cả Diên Triệt cũng thầm mong mình sẽ tìm được một người có thể trò chuyện, tâm sự, gửi gắm tình cảm của mình. Hạo Thiên Chân Quân đúng là rất ưu tú, cũng có thể khiến rất nhiều cô gái động lòng, thế nhưng trong lòng Diên Triệt lại không có cảm giác với hắn ta. Nàng chỉ xem hắn ta là bạn bè.
Diên Triệt chìm đắm trong dòng suy nghĩ. Trong vô thức, nàng đã đi đến một rừng đào lấp lánh. Mười dặm rừng đào lộng lẫy xa hoa, khiến Diên Triệt ngẩn ngơ.
“Đẹp quá…”
Nàng tự lẩm bẩm.
Không ngờ trong Tiên Đình lại có một nơi đẹp như vậy. Đây là do ai quản lý nhỉ?
Lúc Diên Triệt còn đang thắc mắc, một giọng nói trong trẻo dịu dàng ấm áp vang lên, đang ngâm nga một bài thơ:
“Trong thành hoa đào có am hoa đào,
Trong am hoa đào có tiên hoa đào.
Người tiên hoa đào trồng cây hoa đào,
Lại hái hoa đào thay tiền mua rượu.
Tỉnh rượu, thấy mình ngồi trước hoa,
Say rồi lại nằm ngủ dưới hoa.
Nửa say, nửa tỉnh, ngày qua ngày,
Hoa rơi, hoa nở, năm lại năm… (*)”
(*) Trích “Đào Hoa Am ca” của tác giả Đường Dần.
…
Giọng nói dịu dàng mang theo câu thơ len lỏi khắp mười dặm rừng đào, khiến cõi lòng Diên Triệt gợn sóng.
“Nửa say, nửa tỉnh, ngày qua ngày,
Hoa rơi, hoa nở, năm lại năm…”
Diên Triệt nghiền ngẫm hai câu thơ này, đưa mắt nhìn về phía sâu trong rừng đào.
Nàng nhìn thấy sâu trong rừng đào có một chàng thanh niên áo trắng trông giống như trích tiên, đang tựa vào một gốc cây hoa đào. Trước người hắn có một bàn cờ, trong tay cầm một bầu rượu. Cánh hoa đào chao nghiêng đáp xuống bờ vai hắn, hắn không phủi xuống, cứ mặc cho cánh đào đáp lên đấy. Cảnh tượng này đẹp như một bức tranh ảo mộng.
Mười dặm rừng đào, trích tiên áo trắng, cộng thêm cơn mưa hoa đào lất phất, nếu đổi lại là bất cứ thiếu nữ nào cũng sẽ chạm tới trái tim nàng ngay lập tức.
Diên Triệt nấp ở một nơi bí mật gần đó, nhìn ngắm cảnh tượng này.
Nói thật, dù nàng là Cổ Tiên Đình công chúa, thế nhưng từ nhỏ đã bị nhốt ở Quỳnh Hoa cung, vì vậy cũng chưa từng trải sự đời. Có điều tầm mắt của nàng không thấp tý nào. Suy cho cùng phụ thân của nàng chính là Đông Hoa Đế Quân, còn Hạo Thiên Chân Quân cũng là nhân kiệt kỳ tài. Thế nhưng lúc này đây, chàng thanh niên đang đánh cờ uống rượu dưới rừng hoa đào đã chiếm trọn ánh mắt của Diên Triệt.
Đây là một chàng trai đặc biệt thế nào? Trong lòng Diên Triệt vô cùng thắc mắc.
Nhưng trong lòng nàng chợt hiện lên lời cảnh cáo của Hạo Thiên Chân Quân: Không thể tiếp xúc với bất kỳ kẻ nào.
Diên Triệt thở dài, muốn rời khỏi nhưng lại không cam tâm.
“Chẳng lẽ đây chính là thứ gọi là “duyên”?” Diên Triệt bỗng nghĩ đến.
Đúng lúc này, chàng thanh niên áo trắng tuấn tú tuyệt thế giống như tiên giáng trần kia bỗng nâng chén rượu trong tay lên, nói: “Bằng hữu đã tới rồi, cớ sao lại không hiện thân gặp mặt?”
Diên Triệt hơi bối rối. Nàng định rời đi luôn, nhưng cơ thể lại ngoan ngoãn xuất hiện.
“Ừm… Bài thơ này tên là gì?”
Có lẽ là do ít gặp người sống nên Diên Triệt nói năng không trôi chảy lắm.
“Đào Hoa Am ca.” Chàng thanh niên áo trắng mỉm cười ấm áp dịu dàng.
Gương mặt Diên Triệt bỗng đỏ ửng.
Nàng không phải kiểu người mê trai, cũng không phải cuồng nhan sắc, nếu không thì nàng đã có cảm giác với Hạo Thiên Chân Quân từ lâu rồi. Thế nhưng nàng cảm thấy chàng thanh niên mặc áo trắng ở trước mặt này có một loại khí chất rất đặc biệt. Đó là khí chất mà nàng luôn hướng tới.
Tự do.
Không sai.
Mặc dù Diên Triệt là Cổ Tiên Đình công chúa, nhưng thứ nàng không thể có được nhất chính là tự do mà những sinh linh bình thường khác đều có.
“Bài thơ này rất hay. Đúng rồi, ngươi không sợ ta sao?” Diên Triệt hỏi.
“Tại sao lại phải sợ?” Thanh niên áo trắng hỏi lại.
“Xem ra ngươi cũng không biết thân phận của ta.” Diên Triệt cụp mắt xuống.
“Đương nhiên là ta biết. Cô là con gái của Đông Hoa Đế Quân đại nhân, Diên Triệt công chúa của Tiên Đình.” Thanh niên áo trắng cười nói.
“Vậy mà ngươi còn không sợ ta. Những người khác trốn tránh ta giống như sợ rắn rết, sợ dính phải xui rủi và điềm chẳng lành.” Diên Triệt nói.
Nàng đã quen với sự lạnh nhạt và xa cách kia.
“Vận rủi và điềm chẳng lành?” Thanh niên áo trắng nghiêng đầu rồi nói: “Cô nhìn mười dặm rừng đào này đi. Sau khi cánh hoa héo tàn thì sẽ hư thối, nhưng không thể vì chuyện đó mà phủ nhận sự rực rỡ của nó. Đời người cũng vậy, dính phải xui xẻo thì sao, chuyện này cũng không thể phủ định ý nghĩa tồn tại của Diên Triệt công chúa.”
Những lời của thanh niên áo trắng khiến Diên Triệt công chúa đờ người. Trước mắt nàng bỗng nhiên trở nên mờ ảo, mãi sau mới biết đó là nước mắt.
“Diên Triệt công chúa, nếu không ngại thì uống một chén rượu nhé?” Thanh niên áo trắng nâng chén mời.
Diên Triệt vươn bàn tay trắng như ngọc lên lau nước mắt trên khóe mi, gương mặt nở một nụ cười chân thành trước giờ chưa từng có.
Quả nhiên nàng đoán không sai, chàng thanh niên áo trắng trước mắt này đúng là một chàng trai đặc biệt.
“Đúng rồi, vẫn chưa biết tên của ngươi?” Diên Triệt hỏi.
“Tại hạ là Ngọc Tiêu Dao.” Chàng thanh niên áo trắng thản nhiên đáp.
“Ngọc Tiêu Dao…”
Diên Triệt thì thầm lặp lại một lần.
Quả nhiên người cũng như tên, công tử như ngọc, hơn nữa còn có một cảm giác tiêu dao tự tại, không bị ràng buộc mà nàng luôn hướng tới.
“Ngươi cũng là người của Tiên Đình sao, sao ta lại chưa từng nghe tới tên của ngươi?” Diên Triệt tò mò hỏi thăm.
Mặc dù nàng chưa từng bước chân ra khỏi cửa, nhưng nàng vẫn biết một số nhân vật của Tiên Đình.
Thanh niên áo trắng trả lời: “Tại hạ từ trước tới nay vẫn luôn nhàn vân dã hạc, vân du tứ hải, sáng thăm Bắc Hải chiều Thương Ngô, rất ít khi ở Tiên Đình.”
“Hóa ra là vậy à. Vậy chắc là ngươi đã đi qua rất nhiều nơi nhỉ, có thể kể cho ta nghe một chút không?”
Diên Triệt chống cằm nhìn thanh niên áo trắng. Chàng thanh niên ở trước mặt này có được tự do mà nàng muốn lấy được nhất.
“Tất nhiên rồi, đây là vinh hạnh của ta.” Chàng thanh niên cười khẽ, sau đó bịa ra vài câu chuyện kể cho Diên Triệt nghe.
Diên Triệt nghe chăm chú, si mê đắm chìm trong đó.
Thời gian trôi qua.
Một lúc lâu sau, Diên Triệt thầm kêu tiêu rồi.
“Thôi xong, ta phải trở về ngay đây.”
“Xin công chúa cứ tự nhiên.” Chàng thanh niên cười một tiếng.
Diên Triệt do dự một lúc rồi nhìn sang Quân Tiêu Dao. Một lúc lâu sau, nàng mới lấy hết can đảm, hỏi: “Ngọc Tiêu Dao, sau này chúng ta còn có thể gặp nhau ở rừng đào này không?”
“Tất nhiên rồi.” Thanh niên áo trắng mỉm cười.
“Vậy đã hứa rồi nhé!”
Diên Triệt vươn ngón út ra, sau đó lại rụt về một khúc. Nàng mang theo vận xui, ngay cả Hạo Thiên Chân Quân cũng chưa từng tới gần nàng quá ba bước chân. Thế nhưng điều khiến Diên Triệt trợn tròn mắt chính là thanh niên áo trắng cũng vươn ngón út ra, móc ngoéo với ngón tay của nàng: “Một lời đã định.”