Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1697 - Chương 1697 - Rèn Luyện Kết Thúc

Chương 1697 - Rèn luyện kết thúc
Chương 1697 - Rèn luyện kết thúc

Chương 1697: Rèn luyện kết thúc

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Phóng mắt nhìn lại, Hỗn Thiên Tiên Vực có vô số tu sĩ đang đứng.

Tầng nằm trong cùng là cường giả cao tầng của cửu đại Tiên Thống, bọn họ nắm giữ vương quốc bị lãng quên. Mà bên ngoài có vô số thế lực đang vây xem.

Tuy rằng bọn họ không thể tiến vào vương quốc bị lãng quên, nhưng cũng rất tò mò đối với này một trong Thất Đại Bất Khả Tư Nghị.

Sau khi trải qua nhiều ngày như vậy, nơi đây ít nhất cũng hội tụ trăm vạn tu sĩ, bọn họ đều tới đây xem náo nhiệt.

Tuy Tiên Đình không người không liên quan tiến vào vương quốc bị lãng quên, nhưng cũng không ngăn cản bọn họ xem.

“Hả, các ngươi xem!” Vào thời khắc nào đó, có tu sĩ phát ra tiếng kinh hô.

Cảnh tượng trong vương quốc bị lãng quên như nước gợn, bắt đầu bị gột rửa, hơn nữa chậm rãi tiêu tán.

Mà viên Huỳnh Hoặc yêu tinh yêu diễm kia cũng trốn vào trong đó, biến mất tăm hơi.

“Vương quốc bị lãng quên sắp sửa ẩn đi, không biết lại có bao nhiêu thiên kiêu vĩnh viễn lâm vào trong đó.” Rất nhiều người đều đang quan sát.

Đương nhiên, cũng có một ít cường giả Tiên Thống sắc mặt khó coi, tỷ như Thương Hiệt Tiên Thống.

Bọn họ phát hiện, hồn đăng của nhân vật Chủng Tử nhất mạch bọn họ, Thương Củ, đã lụi tàn.

Điều này có nghĩa là Thương Củ đã chết trong vương quốc bị lãng quên.

Nhóm người có sắc mặt khó coi giống như bọn họ còn có một đám cường giả đến từ Cổ Lan Thánh Giáo. Chân Lý chi Tử cũng đã ngã xuống ở vương quốc bị lãng quên.

Bọn họ phụng lệnh đến là muốn xem rốt cuộc là ai dám đánh chết Chân Lý chi Tử?

Theo vương quốc bị lãng quên dần dần biến mất, một số người bị vứt ra, rõ ràng đều là những thiên kiêu Tiên Đình và người đi theo tiến vào trước đó.

Đương nhiên, so với nhân số tiến vào thì thiên kiêu hiện tại bị hất ra đại khái chỉ còn khoảng một phần mười.

Có thể thấy được vương quốc bị lãng quên cực kỳ hung hiểm, không phải dễ thăm dò.

Vốn dĩ nhiều thiên kiêu ngã xuống như vậy là tổn thất cực lớn đối với Tiên Đình, nhưng song song đó, thiên kiêu có thể sống sót đều là tinh anh trong tinh anh.

Hơn nữa chắc chắn còn có được rất nhiều đại cơ duyên, ngày sau càng có khả năng trở thành chí cường giả.

Nói như vậy, lần rèn luyện này cũng là cơ chế chọn lọc tinh túy của Tiên Đình, sàng chọn kẻ yếu, chỉ để lại mạnh nhất.

Theo thời gian trôi đi, từng bóng người bị đẩy ra.

Như các thiên kiêu Vệ Thiên Thiên của Tinh Vệ Tiên Thống, Dược Quân Tử của Thần Nông Tiên Thống, Minh Nhai của Cộng Công Tiên Thống, Viêm Kiêu của Chúc Dung Tiên Thống đều tồn tại đi ra.

Sắc mặt của đám người Phục Hy Tiên Thống không quá đẹp, bởi vì hồn đăng của Cổ Đế Tử cũng đã tắt.

“Rốt cuộc là ai có lá gan lớn như vậy?” Người của Phục Hy Tiên Thống nghĩ trăm lần cũng không ra.

Đế Hạo Thiên không nói kế hoạch của mình cho bất kể kẻ nào, càng không nói cho người của Phục Hy Tiên Thống, chỉ có chính hắn hiểu rõ trong lòng.

Một bóng người hiện lên, Hình Vẫn Thần xuất hiện, sắc mặt hắn ta hơi đen tối.

So sánh với khí phách hăng hái khi đi vào, hiện tại hắn đã suy sụp tới cực điểm.

“Hả, đó là Hình Vẫn Thần của Hình Thiên Tiên Thống, không phải rất mạnh sao, sao hiện tại lại có dáng vẻ như vậy?” Rất nhiều tu sĩ xem diễn bên ngoài đều cảm thấy tò mò.

Trong lòng bọn họ, Hình Vẫn Thần cũng là tồn tại có tư cách tranh đoạt ba vị trí đứng đầu trong các thiên kiêu Tiên Đình.

“Chẳng lẽ là gặp phải Đế Hạo Thiên?” Có người suy đoán.

Hình Vẫn Thần nhìn chằm chằm vào vương quốc bị lãng quên sắp biến mất. Hắn biết, truyền nhân của Vô Chung Đại Đế nhất định sẽ tồn tại đi ra!

“Mẹ nó, cuối cùng tiểu gia cũng rời khỏi cái nơi quỷ quái kia, cái gì mà cảnh trong mơ triều tịch, gặp quỷ!” Bên kia, một tên béo hùng hùng hổ hổ mắng, đó chính là Lỗ Phú Quý.

Hắn ta còn sợ hãi mà vỗ ngực. Ở cảnh trong mơ triều tịch, hắn cảm thấy mình như rơi vào luyện ngục, mỗi ngày bị lửa thiêu đốt. Thiếu chút nữa Lỗ Phú Quý đã không tỉnh lại nữa.

Mặc Yến Ngọc cũng ra tới, cũng mồ hôi chảy đầm đìa.

Hiển nhiên, đối với những thiên kiêu như bọn họ thì cảnh trong mơ triều tịch thật sự là khảo nghiệm gian nan, không giống đám người Quân Tiêu Dao, Đế Hạo Thiên hoàn toàn không coi cảnh trong mơ triều tịch ra gì, thậm chí còn lợi dụng nó để hoàn thành kế hoạch và mục đích của từng người.

đám người Xi Lung, Xi Vũ của Xi Vưu Tiên Thống cũng xuất hiện, nhưng cũng có một ít thiên kiêu Xi Vưu Tiên Thống không có mặt.

“Chủ nhân...” Mặc Yến Ngọc cũng nhìn về phía quốc gia sắp biến mất kia.

Tuy rằng biết chắc chắn Quân Tiêu Dao sẽ không có vấn đề, nhưng trong lòng nàng ta vẫn có chút thấp thỏm.

Còn có đám người Xi Lung, Xi Vũ, bọn họ cũng hoàn toàn bị Quân Tiêu Dao thuyết phục.

Mặt khác, cả Tần Nguyên Thanh cũng tồn tại ra tới, hắn cũng đang chú ý hướng đi của Quân Tiêu Dao.

“Cái gì, ngươi nói, ở vương quốc bị lãng quên xuất hiện một vị truyền nhân của Vô Chung Đại Đế?”

“Vị truyền nhân của Vô Chung Đại Đế kia giết Chân Lý chi Tử, Thương Củ, và cả Yến Vân Thập Bát Kỵ?”

“Thậm chí một vị Thánh Tử do cổ Tiên Đình phong ấn cũng bị hắn giết?”

“Cả một hóa thân của Thi Thiên Tử địa phủ cũng bị hắn tiêu diệt?”

Sau khi các thiên kiêu đi ra, chuyện về truyền nhân của Vô Chung Đại Đế cũng hoàn toàn bùng nổ lan truyền ra.

Vô số người đều giật mình, chấn động, không thể tưởng tượng.

“Truyền nhân của Vô Chung Đại Đế, chuẩn Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai, rốt cục hắn là người phương nào?”

Trên cả trăm vạn tu sĩ xem náo nhiệt ở nơi đây đều sôi trào, bọn họ là tới xem diễn, hiện tại càng khơi mào hứng thú của họ.

“Thì ra là hắn giết.” Trong mắt người của Cổ Lan Thánh Giáo và Thương Củ Tiên Thống đều mang theo hờ hững lạnh lẽo.

Tuy rằng tên tuổi truyền nhân của Vô Chung Đại Đế có chút hù người, nhưng nếu hắn không có bối cảnh lai lịch gì, khi đối mặt với những thế lực đó, không phải là mặc cho bị đàn áp sao?

Trong lúc mọi người mang tâm tư khác nhau đối với truyền nhân của Vô Chung Đại Đế thì một tòa cung điện lộng lẫy hoa mỹ, như lưu li mỹ ngọc bỗng hiện lên từ quốc gia đang biến mất.

Khi cung điện này hiện lên, vương quốc bị lãng quên cũng hoàn toàn biến mất.

Đến lúc này, một trong Thất Đại Bất Khả Tư Nghị của Tiên Vực cũng hạ màn. Lần mở ra kế tiếp không biết là bao nhiêu năm sau.

Mà trước cung điện này có mấy bóng người đang đứng.

Ba bóng người tới gần cung điện nhất chính là Đế Hạo Thiên, Linh Diên và Quân Tiêu Dao.

Mà sáu người ở xa hơn bên ngoài rõ ràng là sáu vị Thánh Tử của cổ Tiên Đình gồm đám người Đại Nhật Thánh Tử, Hạo Nguyệt Thánh Tử, Thiên Tinh Thánh Tử.

Đương nhiên, hiện tại ánh mắt mọi người đều bị cung điện kia hấp trước dẫn.

“Kia... Sao lại giống Quỳnh Hoa Cung của cổ Tiên Đình ghi lại trong sách cổ thế?”

“Thật là Quỳnh Hoa Cung, hay là chỗ sâu nhất trong vương quốc bị lãng quên chính là nơi trầm miên phong ấn vị nào?”

Bình Luận (0)
Comment