Chương 1760: Thập Nhật Lăng Không Trận
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Có thể nói giờ phút này toàn bộ Huyền Thiên Tiên Vực đều đang sôi trào, vô số thế lực bị kinh động.
Rất nhiều cường giả bay lên trời, hóa thành vô số quang hồng, lao về hướng Diệu châu.
Quân Đế Đình đánh bất ngờ Thái Dương Thần Sơn, khởi xướng bất hủ chiến. Đây tuyệt đối là chuyện khiến mọi người chấn động, không thể tưởng tượng ra.
Dù sao loại chiến tranh cấp bậc bất hủ chiến cũng ảnh hưởng quá lớn. Nếu phát động thì phải trải qua suy nghĩ cặn kẽ.
Trừ một số ít thế lực bá chủ như Quân gia có khả năng khởi xướng bất hủ chiến vào bất cứ lúc nào ra thì thế lực bất hủ bình thường tuyệt đối sẽ không tùy tiện phát động.
Không cẩn thận một chút thì lập tức đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn hại tám trăm.
Mà tuy Quân Đế Đình là do Quân Tiêu Dao một tay sáng tạo nên, nhưng dù sao cũng là thế lực tân sinh. Mới thành lập không bao lâu mà đã khởi xướng bất hủ chiến, điều này căn bản đã đảo loạn nhận thức của mọi người.
“Cái gì hôi là nghé con mới sinh không sợ cọp, ta xem như đã rõ.”
“Kỳ thật cũng không liên quan đến Quân Đế Đình, chủ yếu là do Đế Đình chi chủ, cũng chính là Thần Tử Quân gia quyết đoán.”
“Hắn có đại khí phách”
Khi chạy tới Diệu châu, rất nhiều cường giả các thế lực lớn của Huyền Thiên Tiên Vực đều đang giao lưu thần niệm.
Bọn họ biết, chỉ có Quân Tiêu Dao có khả năng quyết đoán như vậy, mới có thể làm Quân Đế Đình quả quyết ra tay chớp nhoáng như thế.
Mà ngay vào lúc các thế lực khắp nơi đang tập trung quan sát, phía Diệu châu có khí cơ khủng bố sớm đã lan ra khắp thiên địa.
Trong hư không, từng chiếc cổ chiến thuyền vượt vực xuất hiện, có chừng mấy chục chiếc.
Đừng nhìn số lượng không quá nhiều, kỳ thật trong mỗi một cổ chiến thuyền đều có khắc pháp trận không gian, đủ để cất chứa rất nhiều binh lực.
Hơn nữa trên cổ chiến thuyền còn có trận pháp công sát, rất nhiều tu sĩ Quân Đế Đình hội tụ pháp lực, ngưng tụ thành đại pháo pháp tắc mà bắn về hướng nơi đóng quân của Thái Dương Thần Sơn.
“Quân Đế Đình, các ngươi làm càn!” Ba trưởng lão của Thái Dương Thần Sơn đều tức giận không thôi, không nghĩ tới Quân Đế Đình lại đột nhiên tập kích Thái Dương Thần Sơn bọn họ.
Điều này làm họ không kịp chuẩn bị cái gì cả.
Một bên đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả.
Một bên lại đang hốt hoảng ứng chiến.
Từ lúc bắt đầu, Quân Đế Đình đã chiếm thế chủ động trong trận bất hủ chiến này, mà đây cũng nguyên nhân vì sao Quân Tiêu Dao lựa chọn sách lược tiến công chớp nhoáng.
Theo cái nhìn của Quân Tiêu Dao, dụng binh nên như Phong Lâm Hỏa Sơn, tức là: Nhanh như gió, tĩnh lặng như rừng cây, dữ dội như hỏa, vững chãi như núi.
Kỳ thật Tứ Vệ Phong Lâm Hỏa Sơn của Quân gia cũng thành lập dựa theo ý tưởng này. Chẳng qua hiện tại là Quân Đế Đình phát động bất hủ chiến, cho nên tất nhiên không có đội ngũ của Quân gia tham dự trong đó.
“Quân Đế Đình ra quân, các ngươi còn không thúc thủ chịu chết!” Võ Hộ hét lớn một tiếng, như sấm sét nổ vang, âm thanh chấn bát phương.
“Một tên tiểu tử mao đầu thôi mà coi mình là Đế Đình chi chủ, Thái Dương Thần Sơn ta dễ trêu chọc như vậy sao!” Bà lão tam trưởng lão quát lạnh, vô cùng tức giận.
Thái Dương Thần Sơn bọn họ đường đường là nhất mạch Thái Cổ Hoàng Tộc cổ xưa, kết quả hiện tại lại bị thế lực bất hủ như tổ kiến của một tiểu bối đánh đến tận cửa.
Đây tuyệt đối là một sỉ nhục.
“Còn chưa liên hệ được với lão tứ sao?” Đại trưởng lão truyền niệm hỏi.
“Chưa, liên hệ không được với lão tứ, phía địa lao Dương Châu cũng mất đi liên hệ.” Nhị trưởng lão truyền âm thần niệm đáp.
Trái tim đại trưởng lão đột nhiên trầm xuống, dự cảm chẳng lành càng thêm mãnh liệt.
“Chẳng lẽ tâm tư của Quân Tiêu Dao này đã kín đáo tới mức đó, hợp tung liên hoành, ha hả...” Nhìn thấy đại quân của các thế lực lớn những xung phong ở đằng trước, đại trưởng lão lộ ra nụ cười lạnh lẽo.
Xuất Vân Cung, Tử Tiêu Môn, Ngọc Đỉnh Các, Tinh Tượng Giáo... Chúng đều là những thế lực từng có thù hận với Thái Dương Thần Sơn.
“Sát!” Phía Quân Đế Đình sôi trào chiến ý.
Trên từng chiếc cổ chiến thuyền vượt vực có đại pháo pháp tắc bắn ra. Một chùm tia sáng pháp tắc xẹt qua, trên mặt đất bị kéo ra một khe rãnh như vực sâu hẻm núi.
Trong Thái Dương Thần Sơn, hàng ngàn hàng vạn sinh linh Kim Ô tộc phát ra tiếng kêu thảm thiết.
“Mở ra đại trận hộ sơn!” Đại trưởng lão rống lên một tiếng.
Ầm ầm ầm!
Toàn bộ nơi đóng quân của Thái Dương Thần Sơn lập tức vận chuyển giống như máy móc, trên mặt đất có rất nhiều hoa văn cổ xưa phức tạp được thắp sáng.
Không biết đã bao nhiêu lâu trận văn cổ xưa này không bị kích hoạt. Bởi vì ở Huyền Thiên Tiên Vực căn bản không có ai dám mạo phạm Thái Dương Thần Sơn, càng đừng nói là xâm chiếm nơi đóng quân của họ.
Theo trận văn lưu chuyển, mười thần quang bay lên trời, giống như diệu dương lập loè.
Mỗi một thần quang đều như một mặt trời chói chang, trong đó phảng phất có một hư ảnh Tam Túc Kim Ô đang lưu chuyển.
“Đó là... Thập Thiên Lăng Không Trận, Thái Dương Thần Sơn đã tung ra đại trận hộ sơn!”
Các cường giả thế lực khắp Huyền Thiên Tiên Vực đang quan sát cũng chấn động không biết nói gì.
Đối với bất cứ thế lực nào, đại trận bảo hộ là nội tình ắt không thể thiếu. Tỷ như hộ tộc đại trận của Quân gia chính là đệ tam sát trận thái cổ bản hoàn chỉnh hung danh hiển hách.
Mà Thập Thiên Lăng Không Trận này cũng là đại trận hộ sơn đỉnh cấp của Thái Dương Thần Sơn.
Nó bắt chước mười vị cường giả Kim Ô tộc treo trên cao chiếu khắp đại địa thời cổ, đất chết vạn dặm, biến tất cả thành đất cằn.
Khi đó là một vị tổ tiên cường đại của Nghệ tộc dùng Hậu Nghệ Cung bắn chết chín cường giả Kim Ô tộc, nhờ thế mới chấm dứt tai họa đó.
Mà trước mắt Thập Thiên Lăng Không Trận chính là đại trận bắt chước sự tích đó. Thật sự như có mười cổ Kim Ô vô thượng cùng bùng nổ sức mạnh, muốn biến toàn bộ thiên hạ thành đất cằn.