Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1769 - Chương 1769 - Tam Đế Hỗn Chiến!

Chương 1769 - Tam đế hỗn chiến!
Chương 1769 - Tam đế hỗn chiến!

Chương 1769: Tam đế hỗn chiến!

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Nơi xa có vô số cường giả các thế lực kinh sợ hoảng hồn.

Đạo tôn nghịch sát chuẩn đế?

Quả thực quá nghịch thiên.

“Sao Hoang Cổ Thánh Thể đều yêu nghiệt như vậy?” Cả đám người kinh ngạc đến ngây người, quả thực ai ai cũng vô địch.

Nếu Võ Hộ đánh vỡ gông xiềng, đột phá đến chuẩn đế, còn lợi hại hơn nữa, vậy chẳng lẽ còn có thể trực tiếp xé nát đại đế?

“Không...” Khóe mắt đại trưởng lão như muốn nứt ra, phun ra một ngụm máu.

Trong nháy mắt, tứ đại trưởng lão chuẩn đế của Thái Dương Thần Sơn chỉ còn lại một mình ông ta.

“Lại là một cổ khí, nhưng có ích lợi gì, kéo dài thời gian mà thôi.” Nhìn thấy Húc Nhật chi Đỉnh kia, ánh mắt Sát Thủ Chi Vương lộ ra một tia lạnh lẽo.

Không thể không nói, nội tình của Thái Dương Thần Sơn thật sự không ít.

Tuy tổ sơn Húc Nhật chi Đỉnh này không phải đế binh Tiên Khí gì, nhưng cũng coi như một cổ khí, có được sức mạnh đặc thù.

Xét từ trình độ nào đó thì khá tương tự với Thanh Đồng Tiên Điện. Đương nhiên, cấp bậc thì chắc chắn không cao bằng Thanh Đồng Tiên Điện.

Nhưng dù vậy, đây cũng là một chí bảo, có thể bảo vệ Kim Ô Vương và đại trưởng lão.

“Ngoan cố chống cự sao, một khi đã vậy thì giết sạch tất cả sinh linh của Thái Dương Thần Sơn còn lại trước, để các ngươi làm đội quân một người.”

Quân Tiêu Dao hơi mỉm cười.

Hắn như một trích tiên bạch y, nhưng mệnh lệnh phát ra lại giống như quân chủ thiết huyết tàn bạo.

Nhưng điều này cũng thực bình thường.

Quân Tiêu Dao tin rằng nếu Thái Dương Thần Sơn có thể bắt được cơ hội, Kim Ô Vương nhất định sẽ dùng thủ đoạn càng tuyệt tình để đối phó mình.

Không có công lý đạo nghĩa gì đáng nói, thế giới này chính là tàn khốc như vậy, được làm vua thua làm giặc mà thôi.

Quân Tiêu Dao sẽ không mang lòng dạ đàn bà, càng sẽ không có tấm lòng nhân từ gì.

Nhân không đương chính, từ không chưởng binh (Nhân từ thì không làm chính trị, hiền lành thì không quản binh)

Đối với một thế lực bất hủ to lớn, nếu người thống trị do dự không quyết đoán thì thế lực đó cũng cách lúc diệt vong không xa.

Dù là Tiên Đình nhìn có vẻ vĩ đại chính trực, nhưng không biết sau lưng đã từng tiêu diệt bao nhiêu chủng tộc thế lực.

Trước mắt Quân Tiêu Dao chỉ đang diệt sát tai hoạ ngầm mà thôi, Quân Tiêu Dao đã sớm hiểu rõ đạo lý nhổ cỏ tận gốc.

Sau khi Quân Tiêu Dao tuyên bố mệnh lệnh, rất nhiều đại quân Binh Bộ, Hình Bộ của Quân Đế Đình bắt đầu tiến hành dọn dẹp và sát phạt.

Những quân đội đó bao gồm cả tộc đàn Tiên Cổ, Ngự Lâm Quân, Man Thương Thiết Kỵ…

Còn có thế lực liên quân của Huyền Thiên Tiên Vực như Xuất Vân Cung, Tử Tiêu Môn, Ngọc Đỉnh Các, Tinh Tượng Giáo… tuy rằng bọn họ tổn thất không nhỏ, nhưng lúc này nhìn thấy Thái Dương Thần Sơn bị huỷ diệt, chiến ý cũng rất mênh mông.

Ngoài ra, bao gồm những thiên kiêu thế hệ trẻ của Quân Đế Đình như Nhậm Giang Lưu, Yêu Đạo Giác… cũng tham dự sát phạt, trưởng thành trong lúc rèn luyện thực chiến.

Đối mặt với ưu thế áp đảo của Quân Đế Đình, Thái Dương Thần Sơn căn bản ngăn không được.

Cho dù là Kim Linh Vệ tinh nhuệ nhất của Thái Dương Thần Sơn cũng trở nên yếu ớt như tờ giấy trước mặt Ngự Lâm Quân và Man Thương Thiết Kỵ.

Từng sinh linh của Thái Dương Thần Sơn ngã vào vũng máu, thân thể chia năm xẻ bảy.

Mà đại quân Quân Đế Đình lại mang khuôn mặt lãnh khốc, giống như máy móc sát phạt.

Bọn họ chỉ nghe lệnh Quân Tiêu Dao, khi nào Quân Tiêu Dao nói ngừng thì họ mới ngừng.

Nhìn những tộc nhân đang lần lượt chết đi, Kim Ô Vương và đại trưởng lão tức giận bừng bừng.

Nhưng dưới sự vây công của Sát Thủ Chi Vương và các chuẩn đế, bọn họ chỉ có thể dựa vào Húc Nhật chi Đỉnh để phòng ngự bị động.

Hy vọng duy nhất chính là cổ tổ Kim Ô có thể thắng lợi.

Mà sâu trong Thái Dương Thần Sơn có cường giả cấp Huyền Tôn đang tập hợp những nhân vật trẻ tuổi của Thái Dương Thần Sơn, bọn họ xem như một đám Chủng Tử, cũng là hi vọng cuối cùng của Thái Dương Thần Sơn, trong đó có cả Ô Ma thiếu gia kia.

“Chư vị, các ngươi đều tinh anh thiên tài của Thái Dương Thần Sơn, ta sẽ hộ tống các ngươi rời đi. Chỉ cần còn sống thì còn hy vọng, ngày sau nhớ phải báo thù!”

Cường giả Huyền tôn kia cắn răng nói.

“Quân Tiêu Dao, tương lai chúng ta nhất định sẽ nghĩ cách giết hắn, báo thù cho tộc của ta!”

Trên mặt đám nam nữ trẻ tuổi ở đây đều mang theo thù hận khắc cốt, trong đó thậm chí có vài người có thiên phú không yếu hơn đám người Kim Ô Thập Thái Tử và Kim Ô Tiểu Thánh Vương.

“Được rồi, chúng ta đi nhanh đi...” Hiện tại Ô Ma thiếu gia chỉ muốn rời đi, còn gia gia thế nào thì hắn ta cũng quản không được.

Dưới sự hợ tống của Huyền tôn kia và một ít Kim Linh Vệ, nhóm người này trực tiếp tiến vào đường hầm bí mật bên trong Thái Dương Thần Sơn.

Đường hầm này dẫn đến mảnh đất giáp ranh với Diệu châu, chỉ cần rời khỏi Diệu châu thì muốn tìm ra bọn họ cũng rất khó khăn.

Đám người Ô Ma thiếu gia xuất hiện ở đầu bên kia đường hầm, đi tới biên giới Diệu châu.

Nhưng ngay vào lúc bọn họ muốn rời đi, họ trợn tròn mắt, toàn bộ biên cảnh Diệu châu có đạo văn huyền ảo vô tận đan chéo, tản ra một loại dao động không gian.

“Đây là...” Tất cả sinh linh của Thái Dương Thần Sơn cũng dại ra.

Sắc mặt của cường giả Huyền tôn chợt biến đổi, trực tiếp ra tay, đánh về hướng vách ngăn đạo văn kia.

Nhưng lại không cách nào phá vỡ.

“Sao lại như vậy?”

Cường giả Huyền tôn phóng mắt nhìn lại, toàn bộ biên cảnh địa giới Diệu châu đều trải rộng loại vách chắn đạo văn này, cả không gian cũng bị giam cầm chặt lại.

Trái tim đám người Ô Ma thiếu gia chợt lạnh.

Mà lúc này, trong hư không bỗng có một cái bóng khổng lồ hạ xuống, đám thiên kiêu Thái Dương Thần Sơn ngẩng đầu nhìn lên.

Đây rõ ràng là một Thanh Đồng Tiên Điện vô cùng cổ xưa!

Trên Thanh Đồng Tiên Điện có ba người một chim đang đứng, cũng toả ra khí tức Hỗn Độn Đạo Tôn!

Đó chính là bốn người trấn thủ tiên điện gồm Lão Hạt Tử, người thọt, Phương Tú Nương, Điếu Mao Anh Vũ.

“Chậc chậc, không nghĩ tới thật sự có cá lọt lưới.” Người thọt tay cầm một tẩu thuốc, rít một ngụm rồi chậc lưỡi nói.

“Mấy con kiến mà thôi, nhưng tiểu tử Tiêu Dao cũng suy nghĩ chu đáo thật, biết chắc chắn Thái Dương Thần Sơn muốn giữ lại mồi lửa, cho nên bảo chúng ta tuần tra ở biên cảnh.” Điếu Mao Anh Vũ kêu lên.

“Con kiến thôi, tùy tiện diệt đi.” Phương Tú Nương có chút không kiên nhẫn, nâng ngọc chưởng lên chụp tới!

“Không!” Cường giả Huyền tôn của Thái Dương Thần Sơn lộ ra vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng.

Một chưởng Đạo Tôn trấn áp xuống, quả thực như trời sập.

“Không, không được, ta không muốn chết, gia gia!” Sắc mặt Ô Ma thiếu gia trắng bệch, nước mũi nước mắt đều chảy ra.

Bình Luận (0)
Comment