Chương 1783: Chẳng lẽ là đại nhân vùng cấm trẻ tuổi
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cùng lúc đó, ở một bên khác của Vực sâu Vô Chung, vô số những con tàu bay phá không lao tới.
Mặt ngoài thân thuyền có khắc rất nhiều hoa văn huyền ảo, phức tạp đến cực điểm.
Đây là một loại thuyền đặc thù, tên là Phá Trận Pháp Chu, có thể phá vỡ rất nhiều trận pháp và cấm chế.
Vào thời điểm Vô Chung Sát Trận cường thịnh nhất, dù là Phá Trận Pháp Chu cũng không có khả năng thâm nhập vào trong đó.
Nhưng hiện tại, Vô Chung Sát Trận đã tàn khuyết không được đầy đủ, uy lực cũng bị suy yếu. Bởi vậy, chúng mới có khả năng tiến vào nơi này.
Mà trên Phá Trận Pháp Chu có người của các đại gia tộc cấm kỵ đang đứng, như Quý gia, Kim gia, Đồ gia, Lữ gia..
Những thiên kiêu gia tộc đỉnh cấp đều tham gia tụ hội trên ngôi sao trời này, mà các tộc nhân còn lại thì tới Vực sâu Vô Chung để ngắt lấy “Hoạt Dược.”
Giờ phút này, phía trước những Phá Trận Pháp Chu đó đột nhiên có một thiếu nữ dáng người tinh tế lả lướt, mặt như đào hoa, môi hồng răng trắng đang vội vàng lao đi.
Mắt cá chân tinh tế của nàng ta khẽ động, đột nhiên để lại một chuỗi mưa hoa trên hư không.
Nhưng làm người ta ngạc nhiên chính là, hình như Vô Chung Sát Trận không có ảnh hưởng gì đến thiếu nữ cả.
“Ngươi chạy thì có thể chạy đi đâu chứ?” Trên Phá Trận Pháp Chu, một thanh niên đang cười lạnh.
Gã là thiên kiêu của Lữ gia, tên là Lữ Tùng.
Gã vừa nói dứt lời thì trên Phá Trận Pháp Chu có một tấm lưới lớn đan thành từ pháp lực bỗng rải xuống.
Không trung như biến thành một lưới bao quát thiên địa, bao phủ về hướng thiếu nữ môi hồng răng trắng kia.
Gương mặt trắng nõn lớn bằng bàn tay của thiếu nữ lập tức lộ ra một tia nóng lòng, mơ hồ mang theo tuyệt vọng.
Nàng biết, nếu bị những gia tộc cấm kỵ kia bắt lấy thì chúng sẽ đối đãi với mình như thế nào.
Mà đúng lúc này, bỗng nhiên, sâu trong Vô Chung Sát Trận phía trước có một bóng người mông lung ngồi xếp bằng trên hư không.
Trong mơ hồ, thần hoa đủ sắc bao phủ, quả thực như một vị thần cổ xưa đang ngồi xếp bằng.
“Đó là...”
Tộc nhân Lữ gia trên Phá Trận Pháp Chu nhìn thấy bóng người ngồi sâu trong sát trận đó thì phản ứng đầu tiên là sửng sốt, sau đó đột nhiên hít mạnh một ngụm khí lạnh.
“Sao lại vậy, hắn đang ngồi xếp bằng ở trung tâm sát trận sao?” Lữ Tùng xoa xoa đôi mắt, quả thực không thể tin được.
Sở dĩ thiếu nữ mà gã bắt giữ có thể tự do hoạt động trong sát trận là do có nguyên nhân đặc thù.
Tuy khí tức uy áp do bóng người kia toả ra rất khủng bố, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra tuyệt đối là sinh linh Nhân tộc.
Theo lý thuyết, căn bản không ai có thể trực tiếp bước vào sát trận, càng đừng nói là tu luyện ở sát trận.
“Chẳng... Chẳng lẽ là vị đại nhân vùng cấm nào đó?” Một tộc nhân Lữ khác gia không khỏi run run mms nói.
Trừ đại nhân vùng cấm tuổi trẻ ra thì bọn họ thật sự không nghĩ ra ai có thể bình yên vô sự mà ngồi xếp bằng trong Vô Chung Sát Trận.
Mà bên kia, thiếu nữ chạy trốn nhìn thấy bóng người mơ hồ kia cũng cả kinh. Nhưng cảm giác thần hồn của nàng cực kỳ nhạy bén, mơ hồ đã nhận ra bóng người kia không có khí tức đặc trưng của sinh linh Cửu Thiên.
Cho nên tuyệt đối không có khả năng là đại nhân vùng cấm tuổi trẻ.
Nàng không khỏi hô to: “Thỉnh cầu đại nhân cứu ta một mạng!”
Bóng người ngồi xếp bằng ở sát trận tất nhiên chính là Quân Tiêu Dao.
Sau khi hắn bước vào sâu trong sát trận, trong lúc yên lặng lĩnh ngộ các loại quy tắc, phù văn, trật tự trong sát trận, những người này lại xuất hiện đến, cũng quấy rầy sự yên lặng của hắn.
Nhưng Quân Tiêu Dao vốn không phải loại người gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, anh hùng cứu mỹ nhân, cho nên Quân Tiêu Dao theo bản năng mà làm lơ lời kêu cứu của thiếu nữ.
Mà lúc này, tấm lưới kia đã bao phủ thiếu nữ, nàng ta lộ ra vẻ mặt đầy tuyệt vọng.
“Xin lỗi, mạo phạm đến đại nhân, quấy rầy đại nhân tu luyện, chúng ta lập tức rời đi.”
Lữ Tùng cảm thấy vô cùng khiếp sợ, dám tu luyện ở Vô Chung Sát Trận thì tuyệt đối là một người tàn nhẫn, thân phận không bình thường.
Tuy rằng Lữ gia bọn họ có chỗ dựa là Đế Vẫn Thần Sơn, nhưng nếu thật sự đắc tội một vùng cấm khác thì cũng chưa chắc Đế Vẫn Thần Sơn sẽ ra mặt giúp bọn họ.
Lữ Tùng thu lưới lại, muốn bắt thiếu nữ kia đi.
Ánh mắt Quân Tiêu Dao theo bản năng thoáng nhìn, trong mắt lập tức lóe lên một tia sáng.
“Hả, thú vị...”
Thiếu nữ này làm hắn cảm thấy hứng thú. Đương nhiên không có ý khác, Quân Tiêu Dao chỉ có hứng thú với lai lịch của nàng ta thôi.
“Chậm đã.” Một tiếng nói nhàn nhạt truyền ra từ trong miệng Quân Tiêu Dao.
Trên khuôn mặt nhỏ tuyệt vọng của thiếu nữ lập tức lộ ra một tia mong đợi.
Mà Lữ Tùng nghe thấy câu nói này thì sắc mặt lại trở nên khó coi. Quả nhiên, vị đại nhân này vẫn muốn cướp đoạt con mồi của bọn họ sao?
“Đại nhân, chúng ta đến từ Lữ gia.” Lữ Tùng thật cẩn thận nói.
“Lữ gia?” Quân Tiêu Dao nhàn nhạt nói.
Hắn cũng không rõ gì về Gia tộc cấm kỵ của Cửu Thiên, trước đó cũng chỉ biết đến Vũ gia, Kim gia vàQuý gia mà thôi.
Chủ yếu cũng là vì Quân Tiêu Dao không để ý đến những gia tộc cấm kỵ, bởi vì họ chỉ là chó săn của vùng cấm mà thôi.
Quân Tiêu Dao còn không coi vùng cấm sinh mệnh ra gì thì có khả năng để ý đến chó săn của chúng sao?
Nghe được giọng điệu không để bụng của Quân Tiêu Dao, sắc mặt Lữ Tùng càng khó coi, lại nhấn mạnh lần nữa: “Lữ gia chúng ta là gia tộc dưới trướng Đế Vẫn Thần Sơn, con mồi này là bắt để hiến cho thiếu chủ Vương Diễn của Đế Vẫn Thần Sơn, hy vọng đại nhân thứ lỗi.”
Danh vọng của Vương Diễn ở Cửu Thiên cũng rất cường đại. Cho dù là thiên kiêu vùng cấm khác cũng không muốn đắc tội Vương Diễn.
Lữ Tùng đang mượn oai, muốn lấy Vương Diễn ra để làm Quân Tiêu Dao kinh sợ, không nghĩ tới điều này càng đẩy gã về phía tử lộ.
Tiếng nói vừa dứt, Lữ Tùng lập tức cảm giác được nhiệt độ trong thiên địa chung quanh giống như giảm nhanh xuống điểm đóng băng.
Gã rùng mình một cái, đã nhận ra một tia không ổn.
“Vương Diễn...” ánh mắt Quân Tiêu Dao mang theo một tia lãnh khốc nghiền ngẫm.