Chương 1785: Dược Linh Sơn thần bí
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tuy rằng Yêu Nhi nhìn ngây thơ đơn thuần, nhưng kỳ thật cũng không ngốc. Nếu người bình thường nói như vậy thì chắc chắn nàng sẽ cho rằng là đang lừa nàng, khoác lác nói mạnh miệng.
Nhưng không biết vì sao, lời này được nói ra từ miệng thanh niên siêu nhiên như trích tiên trước mặt này thì nàng lại cảm thấy đúng lý hợp tình.
Đây là khí tràng Quân Tiêu Dao phải gầy dựng rất lâu mới hình thành được, cứ mang đến cho người ta một cảm giác kiên định và an toàn khó hiểu.
Sau đó Yêu Nhi đã dẫn Quân Tiêu Dao đi vào sâu trong vực sâu Vô Chung. Mà trên đường đi, bọn họ cũng gặp một ít tu sĩ gia tộc cấm kỵ bắt giữ “Hoạt Dược”.
Tỷ như tu sĩ Kim gia đang truy đuổi năm nhóc con.
Nhìn qua rõ ràng là năm đứa trẻ chừng ba bốn tuổi, cột tóc cây dừa, nhìn trắng trẻo mập mạp. Nhưng hiện tại lại bị bắt giữ như con mồi.
“Nhân sâm bảo bảo!” Yêu Nhi nhịn không được hô to.
Năm nhóc con này rõ ràng là năm cây bảo tham hóa hình.
“Yêu Nhi tỷ tỷ!” Năm nhân sâm bảo bảo như thấy được cứu tinh.
Yêu Nhi cũng đáng thương mà nhìn về phía Quân Tiêu Dao.
Vẻ mặt Quân Tiêu Dao rất lạnh nhạt, tùy ý tung một chưởng qua hất văng đám tu sĩ Kim gia.
Kim gia và hắn cũng có cọ xát. Có thể nói, Quân Tiêu Dao không có chút hảo cảm nào đối với những gia tộc cấm kỵ dám kiêu căng ngạo mạn ở Tiên Vực kia.
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao hành động như vậy, Yêu Nhi càng thân thiết với hắn hơn.
Năm nhân sâm bảo bảo cũng vây quanh hắn.
“Trên người đại ca ca có một khí tức thực thoải mái...” Năm nhân sâm bảo bảo cũng nói.
Tất nhiên Quân Tiêu Dao đã rõ là do trong nội vũ trụ của hắn có những kỳ vật như Thế Giới Thụ, Lục Đạo Luân Hồi Tiên Căn.
Đặc biệt là Thế Giới Thụ được xưng vạn mộc chi tổ. Đối với các loại Bất Tử Dược, Bán Tiên Dược, thậm chí tiên dược thì nó có lực hấp dẫn trí mạng.
Đây cũng là lợi thế của Quân Tiêu Dao.
Tiếp theo, Quân Tiêu Dao đi thẳng một đường, cũng cứu không ít linh thụ thánh dược hóa hình của Dược Linh Sơn.
Điều này càng làm đám người Yêu Nhi yên tâm hơn với hắn.
Không bao lâu sau, Yêu Nhi đã dẫn Quân Tiêu Dao tới sâu trong vực sâu Vô Chung.
Một ngọn núi nguy nga khổng lồ, tiên khí như thác nước chảy xuống đang lơ lửng trong hư không, giống như tiên cảnh thế ngoại.
“Đây là Dược Linh Sơn sao?” Quân Tiêu Dao thầm nghĩ.
Hắn muốn cởi bỏ bí mật vì sao những linh dược đó có thể hóa hình.
Mà ở bên kia, người của những gia tộc cấm kỵ chạy thoát cũng lao tới ngôi sao trời có các thiên kiêu tụ hội.
“Không hay rồi, chư vị đại nhân, có một vị cường giả thần bí ngăn cản chúng ta, cứu những ‘ Hoạt Dược ’ đó đi hết rồi!”
“Cái gì?!”
Nghe thấy lời này, sắc mặt của thiên kiêu đứng đầu các đại gia tộc cấm kỵ tụ họp ở đây cũng biến đổi, trở nên âm trầm.
…
“Thời buổi này thật sự có loại người lương thiện đó sao?” Thiên kiêu của Kim gia - Kim Vũ, cau mày nói.
“Cái gì mà người lương thiện, ta thấy người nọ là muốn thu gom những ‘ Hoạt Dược ’ đó lại rồi độc chiếm.” Thiên kiêu của Quý gia - Quý Minh Phong lạnh lùng nói.
“Không sai, những ‘ Hoạt Dược ’ đó từng lây dính vật chất đặc thù, có giá trị vô lượng.”
“Một gốc cây Bất Tử Dược hóa hình có dược hiệu mạnh hơn Bất Tử Dược bình thường năm lần trở lên.” Thiên kiêu Đồ gia - Đồ Chiến Dịch nói.
“Chư vị đại nhân, thực lực của kẻ thần bí kia không thể khinh thường, đối mặt với ai cũng chỉ dùng một chưởng tiêu diệt, ta chỉ đứng xa xa nhìn thoáng qua đã cảm thấy kinh hồn khiếp vía.” Tu sĩ của gia tộc cấm kỵ đang mật báo run rẩy nói.
“Hừm, chẳng lẽ là cường giả thế hệ trước?” Lữ Thanh nói.
“Tuy rằng thân thể mông lung không thấy rõ lắm, nhưng nhìn qua không giống thế hệ trước, có lẽ là vị đại nhân vùng cấm trẻ nào đó,” Kia tu sĩ nói.
“Cho dù thật là đại nhân vùng cấm, hành vi này cũng không khỏi quá bá đạo, thật cho rằng Dược Linh Sơn là khu vực săn bắn của một mình hắn sao?” Lữ Thanh nhíu mày lại mà nói.
“Không sai, chúng ta bắt giữ Hoạt Dược cũng không chỉ vì bản thân, còn phải hiến cho các vị đại nhân vùng cấm.” Kim Vũ nói.
Sau lưng bọn họ đều có đứng tứ đại vùng cấm sinh mệnh là Thánh Linh Chi Khư, Đế Vẫn Thần Sơn, Thú Quật và Trường Sinh Đảo, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, cho dù là cường giả vùng cấm trẻ tuổi cũng không thể tùy ý đánh giết người của gia tộc bọn họ.
“Đi, chúng ta đi xem rốt cuộc người nọ là thần thánh phương nào!” Đồ Chiến Dịch tính tình nóng nảy nhất trực tiếp đứng dậy, muốn tự mình đi đến đó.
Mà đúng lúc này, bỗng có một bóng người buông xuống ngôi sao này. Đó là một nam tử tuấn tú, khí độ bất phàm, quanh thân lượn lờ một khí tức huyền ảo.
Nhìn thấy người này, Lữ Thanh trong đám người bỗng đứng dậy, hành lễ và nói với người tới: “Thì ra là Vương Mông công tử giá lâm.”
Lời Lữ Thanh nói khiến sắc mặt các thiên kiêu của gia tộc cấm kỵ ở đây cũng hơi thay đổi.
“Là thiên kiêu của Đế Vẫn Thần Sơn...” Các thiên kiêu gia tộc cấm kỵ là Đồ Chiến Dịch, Kim Vũ, Quý Minh Phong cũng đứng dậy chào hỏi.
Những thiên kiêu gia tộc cấm kỵ bọn họ gặp sinh linh Tiên Vực thì có ảo giác cao hơn người ta một bậc, nhưng ở trước mặt sinh linh vùng cấm chân chính thì chỉ có nước là đệ đệ.
Mặc dù trong bọn họ có một ít người có thực lực không yếu hơn Vương Mông, nhưng cũng không dám làm càn trước mặt hắn ta.
Đây là uy nghiêm vô thượng của vùng cấm sinh mệnh.
“Ta đến vì Dược Linh Sơn, Lữ Thanh, chuyện ta phân phó cho ngươi bắt Hoạt Dược đã làm thế nào rồi?” Thiên kiêu đến từ Đế Vẫn Thần Sơn, tên là Vương Mông này, nhìn thoáng qua Lữ Thanh.
Lữ gia là gia tộc cấm kỵ dưới trướng Đế Vẫn Thần Sơn, tất nhiên là chịu sự cai quản của bọn họ.
Vẻ mặt Lữ Thanh khẽ thay đổi, lộ ra chút do dự.
Vương Mông thấy thế thì nhăn mày lại và nói: “Thế nào, hay là còn chưa bắt được?”
“Cơ duyên Tam Tiên Động sắp mở ra, Vương Diễn thiếu chủ muốn lấy ra một gốc cây Hoạt Dược bất tử, coi như lễ gặp mặt để tặng cho Khương cô nương. Chuyện này làm không tốt thì rất có thể sẽ làm Vương Diễn thiếu chủ không vui.” Vương Mông lạnh nhạt nói.
“Không, đương nhiên không phải, chỉ là...”
Đáy mắt Lữ Thanh hiện lên một tia ghen ghét, là ghen ghét đối với Khương Lạc Ly.
Nữ tử đến từ Tiên Vực kia có tài đức gì mà được Vương Diễn coi trọng như thế?
Hình như đạ nhìn ra ghen ghét trong mắt Lữ Thanh, Vương Mông lộ ra một tia trào phúng lạnh lẽo, hắn ta nói: “Lữ Thanh, ngươi cũng ngưỡng mộ Vương Diễn thiếu chủ đúng không. Nói thật cho ngươi biết, Khương Lạc Ly kia mang trên người Nguyên Linh Tiên Thể, cực kỳ quan trọng trong việc tu luyện của Vương Diễn thiếu chủ.”
“Nếu có thể song tu với Khương Lạc Ly thì cảnh giới thực lực của Vương Diễn thiếu chủ sẽ gia tăng vượt bậc. Ngươi muốn so với Khương Lạc Ly là hoàn toàn không có khả năng.”
“Nhưng nếu ngươi làm tốt, được Vương Diễn thiếu chủ thưởng thức thì cũng có cơ hội làm một tiểu thiếp.” Vương Mông lạnh nhạt nói.
“Là, kỳ thật, chuyện là như thế này...”