Chương 1806: Tam thiếu chủ Luân Hồi Hải Huyền Mạc
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong Tam Tiên Động là một mảnh tiểu thế giới cực kỳ rộng lớn, linh dược khắp nơi, thụy thảo phun hà.
Đương nhiên cũng tràn ngập rất nhiều hung hiểm.
Tỷ như ở một mảnh đất nào đó có một góc tàn trận đủ để lập tức tiêu diệt Thiên Tôn bình thường, còn có một vài nơi có bùn lầy, phệ hồn thảo...
Thậm chí còn có rất nhiều dị thú thực lực khủng bố, hoặc dị chủng huyết mạch cực kỳ cổ xưa.
Hơn nữa Tam Tiên Động là nơi có hoàn cảnh được thiên địa hậu đãi, dẫn tới thực lực của những dị thú này đều khủng bố hơn cả ngoại giới.
Có thể nói cho dù là đối với thiên kiêu Cửu Thiên thì trận thí luyện này cũng không phải chuyện đơn giản nhẹ nhàng.
Nhưng trong thí luyện này lại có một người nhẹ nhàng nhất, đó chính là Khương Lạc Ly.
Nàng như tản bộ dạo chơi ngoại thành, đi theo bên cạnh Quân Tiêu Dao.
Nơi bước chân Quân Tiêu Dao giẫm lên, không có bất cứ chướng ngại nào có thể ngăn cản.
Quân Tiêu Dao dùng một chưởng tiêu diệt rất nhiều dị thú.
Quân Tiêu Dao dậm một chân làm sụp đổ sát trận khủng bố.
Đừng nói là Khương Lạc Ly đi theo phía sau, cho dù là Quân Tiêu Dao cũng hết sức nhẹ nhàng.
“Tiêu Dao ca ca, dù sao đây cũng là một hồi thí luyện, Lạc Ly như vậy có nhẹ nhàng quá hay không?” Khương Lạc Ly cũng có chút ngượng ngùng.
Đây căn bản không phải thí luyện, mà là dạo chơi ngoại thành.
“Lạc Ly, chuyện duy nhất nàng phải làm chính là khống chế Hỗn Nguyên Kim Đấu, còn lại cứ giao cho ta.” Quân Tiêu Dao nói.
Tuy rằng Khương Lạc Ly đã không còn là đóa hoa trong nhà ấm, nhưng nam nhân bảo hộ nữ nhân của mình là chuyện hiển nhiên trên đời. Càng đừng nói dạng bạn gái mềm mại đáng yêu như Khương Lạc Ly càng kích thích ý muốn bảo hộ của người khác.
“Ai hắc hắc...” Khương Lạc Ly cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng cũng tràn đầy hạnh phúc.
Tuy rằng nàng đã trở nên độc lập tự chủ hơn trước đó, nhưng dù sao cảm giác được người ta che chở như thế cũng rất mỹ diệu.
Trải qua một thời gian, phía trước xuất hiện một lốc xoáy không gian.
“Tam Tiên Động có tất cả ba thông đạo, xem ra kế tiếp sẽ tập hợp lại với nhau.” Khương Lạc Ly nói.
“Đi thôi, xem ra hành trình kế tiếp sẽ không nhàm chán.” Quân Tiêu Dao nói.
Người muốn ra tay với hắn trong Tam Tiên Động cũng không phải số ít, Quân Tiêu Dao cũng muốn dùng những người này để luyện tập.
Hai người bước qua lốc xoáy không gian, ngay lập tức, thế giới phía trước càng thêm rộng lớn, tiên khí dạt dào, hoa tiên phất phới.
“Cảm giác này càng rõ ràng...” Quân Tiêu Dao thầm nói trong lòng.
Hắn có thể cảm giác được khí tức của vật chất Tiên đạo, hẳn là ngay ở nơi sâu nhất Tam Tiên Động.
Mà đúng lúc này, ở một phương hướng khác cũng có bóng người hiện thân.
Quân Tiêu Dao và Khương Lạc Ly đưa mắt nhìn lại, phát hiện trong đó có một nữ tử mặc váy dài vân bào, rõ ràng là Vân Thiên Lại.
Chẳng qua giờ phút này, váy áo của Vân Thiên Lại lược có hỗn độn, có dấu vết chiến đấu.
Hiển nhiên, trên đường bọn họ đến đây cũng đã trải qua một vài trận chiến.
Mà ở bên cạnh Vân Thiên Lại còn có vài vị thiên kiêu, một người trong đó chính là tam thiếu chủ Luân Hồi Hải kia.
Vân Thiên Lại cũng thấy được Quân Tiêu Dao và Khương Lạc Ly, trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ và nói: “Quân công tử, Lạc Ly.”
Bởi vì nhất mạch Quỳnh Tiêu quá cường thế, vì thế nhất mạch Bích Tiêu và Vân Tiêu nâng đỡ lẫn nhau, quan hệ cũng coi như không tồi, sẽ không có xung đột gì bùng nổ.
Nhân mã hai bên hội hợp, Vân Thiên Lại nhìn thấy Khương Lạc đứng bên cạnh Quân Tiêu Dao Ly, váy áo sạch sẽ, không dính bụi trần thì trong mắt không khỏi lộ ra một tia hâm mộ nhàn nhạt.
Hiển nhiên Quân Tiêu Dao đã che chở cho Khương Lạc Ly rất tốt.
So ra thì Vân tuy rằng Thiên Lại cũng có đám người tam thiếu chủ Luân Hồi Hải trợ giúp, nhưng tóm lại vẫn trải qua một hồi chiến đấu.
Hình như thấy được trong mắt Vân Thiên Lại lộ ra chút hâm mộ, tam thiếu chủ Luân Hồi Hải mặc hoa phục kim sắc bên cạnh, Huyền Mạc lộ ra một tia không vui.
Vốn dĩ hắn ta thân là tam thiếu chủ của Luân Hồi Hải, đã không ưa gì truyền nhân của Vô Chung Đại Đế là Quân Tiêu Dao, hiện tại nhìn thấy ánh mắt kia của Vân Thiên Lại, trong lòng hắn không khỏi càng khó chịu.
Huyền Mạc cũng chuyển mắt về hướng Quân Tiêu Dao, lộ ra một tia dị sắc.
“Ngươi chính là Quân Tiêu Dao, trên người cũng có khí tức đặc thù, tương tự như chân ý luân hồi của Luân Hồi Hải.”
Nhìn thấy Huyền Mạc bỗng mở miệng, sắc mặt Vân Thiên Lại cũng hơi thay đổi. Nàng biết, Luân Hồi Hải và Vô Chung Đại Đế là đối thủ một mất một còn.
Vô Chung Đại Đế từng đánh bị thương nặng một tồn tại vô thượng của Luân Hồi Hải. Mà hiện tại, Quân Tiêu Dao lại mang thân phận truyền nhân của Vô Chung Đại Đế, muốn không đối đầu với Luân Hồi Hải cũng không được.
“Thì tính sao?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Sức mạnh Luân hồi cũng không phải xa lạ với hắn, Quân Tiêu Dao ngưng tụ ra pháp tắc Luân Hồi, còn có được Lục Đạo Luân Hồi Quyền, Lục Đạo Luân Hồi Tiên Căn. Thậm chí thánh thể dị tượng cũng đã hình thành Lục Đạo Luân Hồi.
Cho nên bàn về sức mạnh Luân Hồi, tam thiếu chủ Huyền Mạc của Luân Hồi Hải thật sự không bằng Quân Tiêu Dao.
“Không có gì, chỉ cảm giác được luân hồi chân ý trên người của ngươi quá nồng, có lẽ có nhân quả nào đó với Luân Hồi Hải bọnta. Chờ việc này kết thúc thì ngươi theo ta đến Luân Hồi Hải một chuyến.”
Giọng điệu của Huyền Mạc tựa như phân phó hạ nhân, mang theo cảm giác duy ngã độc tôn.
Sở dĩ hắn ta đến gây chuyện, thứ nhất là do thật sự khó chịu với Quân Tiêu Dao.
Thứ hai, hắn cũng nhận ra một luồng luân hồi chân ý không bình thường từ trên người Quân Tiêu Dao.
Không bàn đến chuyện có liên quan đến Luân Hồi Hải hay không, nhưng nếu có thể làm hắn khai quật trong đó bí mật, có lẽ có thể có được thật lớn chỗ tốt.
Trên mặt Quân Tiêu Dao cũng lộ ra một tia nghiền ngẫm.
Bảo hắn đi đến Luân Hồi Hải?
Đến lúc đó chẳng phải Lục Đạo Luân Hồi Quyền, Lục Đạo Luân Hồi Tiên Căn đều bị Luân Hồi Hải mơ ước?
Hơn nữa lấy lập trường hiện tại của hắn, nếu thật sự đi đến Luân Hồi Hải thì chính là đưa dê vào miệng cọp.
Tuy rằng Luân Hồi Hải chưa chắc dám ra tay với Quân Tiêu Dao, dù sao trước đó Tru Tiên Kiếm vừa làm kinh sợ chúng.
Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không cần thiết vờ ngớ ngẩn, tự tìm phiền toái.
“Ra lệnh cho ta đi Luân Hồi Hải, ngươi tính là thứ gì?”