Chương 1811: Liễu Quỳnh Yên khiếp sợ, không có hứng thú nói thêm cái gì với hải vương
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
(1) Hải vương: Ý chỉ người bắt cá nhiều tay, thả thính câu cá khắp nơi
Phụt!
Một quyền giáng xuống, mạnh như Xích Đồng Long Lân cấp bậc Huyền tôn mà thân thể cũng bị đánh nổ, huyết nhục văng ra đầy trời!
Quân Tiêu Dao lại tung ra Duy Nhất Hắc Động, cứ như một cái miệng khổng lồ cắn nuốt luyện hóa tất cả, cũng luyện hóa cả huyết nhục của Xích Đồng Long Lân.
Bởi vì hàng năm vây quanh Bán Tiên Dược, cho nên huyết nhục tinh khí của Xích Đồng Long Lân cũng cực kỳ hồn hậu.
Hiện tại Quân Tiêu Dao sắp sửa đột phá, muỗi nhỏ mấy cũng là thịt, tất nhiên không thể lãng phí.
Sau khi diệt sát Xích Đồng Long Lân, Quân Tiêu Dao bước vào hư không, bắt đầu quay trở về.
Bên này, Liễu Quỳnh Yên đã có được Lưu Kim Tuế Nguyệt, tâm tình cực kỳ sung sướng.
Mà kế tiếp, nàng muốn hội hợp với Hung Vương, sau đó đi tìm kiếm Hỗn Nguyên Kim Đấu.
“Khương Lạc Ly, đấu với ta à, ngươi còn quá non. Còn Quân Tiêu Dao kia dù không chết thì cũng bị Xích Đồng Long Lân đánh bị thương nặng. Thật là đáng tiếc, rõ ràng là tiểu thịt tươi tươi mới ngon miệng, ngặt nổi lại tự đại, không coi ai ra gì như thế.”
Liễu Quỳnh Yên khẽ lắc đầu. Nói thật, vẻ ngoài và khí chất của Quân Tiêu Dao thật sự quá phù hợp khẩu vị của nàng ta, chỉ tiếc quá tự cao tự đại.
Mà ngay lúc Liễu Quỳnh Yên lẩm bẩm tự nói, một giọng nói nhàn nhạt truyền đến: “À? Thì ra trong mắt Liễu cô nương, Quân mỗ chính là người như vậy.”
Nghe thấy giọng nói này, Liễu Quỳnh Yên hơi trợn đôi mắt lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
…
Nghe thấy giọng nói này, thậm chí Liễu Quỳnh Yên còn cho rằng mình gặp ảo giác.
Trong tầm mắt phương xa, một bóng người bạch y không dính hạt bụi đạp không mà đến.
Quần áo sạch sẽ, không dính bụi trần.
Căn bản không giống dáng vẻ như vừa trải qua đại chiến.
“Quân Tiêu Dao, ngươi... Sao lại...” Liễu Quỳnh Yên cũng hơi ngơ ra, trong nhất thời không thể tự hỏi.
Không phải Quân Tiêu Dao đi hấp dẫn Xích Đồng Long Lân sao?
Mặc dù hắn có năng lực triền đấu với Xích Đồng Long Lân, nhưng cũng không có khả năng ném xuống nhanh như vậy được đúng không?
Hơn nữa thấy cả người Quân Tiêu Dao không dính hạt bụi, càng là không có chút chật vật nào, căn bản không giống như vừa đánh nhau với Xích Đồng Long Lân.
Cho nên Liễu Quỳnh Yên thật sự rất hoang mang.
“Quân Tiêu Dao, làm sao ngươi cắt đuôi được Xích Đồng Long Lân?” Liễu Quỳnh Yên cắn môi mà hỏi.
Nàng thật sự không rõ, dù thế nào Xích Đồng Long Lân cũng là dị thú cấp bậc Huyền tôn, không có khả năng dễ dàng bị ném xuống như vậy. Nếu không Lưu Kim Tuế Nguyệt đã sớm bị các thiên kiêu khác lấy đi rồi.
Hiện tại nàng cảm thấy có chút phiền phức.
“Ném xuống? Cần thiết hay sao?” Quân Tiêu Dao nói.
“Hừm... Vậy ngươi...” Liễu Quỳnh Yên vừa muốn nói gì thì đột nhiên một giật mình, phản ứng lại, đồng tử chợt co rụt lại.
“Ý của ngươi là...” Liễu Quỳnh Yên quả thực không thể tin được.
Hàm ý trong câu nói của Quân Tiêu Dao đã thực rõ ràng, còn Xích Đồng Long Lân kia đã bị hắn chém giết.
Liễu Quỳnh Yên theo bản năng cảm thấy, đây là chuyện không có khả năng.
Huyền tôn nhân loại bình thường muốn trấn áp dị thú cấp bậc Huyền tôn cũng thực phiền toái, sao Quân Tiêu Dao có thể làm được.
Nhưng lấy thân phận của Quân Tiêu Dao cũng không cần thiết nói dối.
Hơn nữa xem vẻ mặt bình đạm đến cực điểm của Quân Tiêu Dao, căn bản không giống như nói dối.
Nhưng điều làm Liễu Quỳnh Yên khiếp sợ không phải Quân Tiêu Dao có thể chém giết Xích Đồng Long Lân, mà là quần áo của Quân Tiêu Dao không dính bụi trần, nhìn không có dấu vết chiến đấu nào, càng không có dấu hiệu bị thương.
Nói cách khác, rất có thể Quân Tiêu Dao đã dứt khoát lưu loát mà giải quyết Xích Đồng Long Lân trong thời gian ngắn.
Đây là thực lực như thế nào?
Chỉ sợ đổi thành Vương Diễn cũng không làm được?
Liễu Quỳnh Yên lại nghĩ tới Hung Vương, nhìn thời gian thì Hung Vương cũng sắp tới hợp mặt với nàng.
Nhưng nếu chiến lực chân thật của Quân Tiêu Dao thật sự khủng bố như thế thì đừng nói là Hung Vương, cho dù là lão nhị Hỗn Vương, thậm chí là lão đại Thao Vương trong Tứ Tiểu Vương của Thú Quật cũng chưa chắc là đối thủ của Quân Tiêu Dao.
“Sao như vậy được, sao hắn lại mạnh đến mức độ này?” Trong lòng Liễu Quỳnh Yên vừa đố kỵ lại thầm hận.
Hận chính là Quân Tiêu Dao xuất hiện hoàn toàn quấy rầy cục diện tất thắng của nàng ta.
Đố kỵ chính là, một nam tử thực lực cường đại, vẻ ngoài lại siêu cao tuyệt thế lại là nam nhân của Khương Lạc Ly.
Trong đầu Liễu Quỳnh Yên bỗng hiện lên một tia linh quang.
Không đúng, vì sao hắn chỉ có thể là nam nhân của Khương Lạc Ly?
Liễu Quỳnh Yên tự hỏi mình tuyệt đối không kém Khương Lạc Ly ở mọi phương diện.
Khương Lạc Ly có chân dài 1 mét 8 như nàng ta không?
Có quyến rũ gợi cảm như nàng không?
Vẻ đáng yêu không đáng một đồng trước mặt gợi cảm.
Ở phương diện mị lực, Liễu Quỳnh Yên có tự tin này.
Bằng không sẽ không có nhiều giống đực quỳ gối dưới làn váy của nàng ta như vậy.
“Tự chủ động hay là muốn ta ra tay?” Quân Tiêu Dao nhàn nhạt nhìn Liễu Quỳnh Yên.
Trên mặt Liễu Quỳnh Yên hiện lên một nụ cười quyến rũ: “Quân công tử, ngươi nói lời này là có ý gì?”
“Giao ra Lưu Kim Tuế Nguyệt.”
Quân Tiêu Dao cũng không vội. Hắn biết, lấy thân phận thực lực của Vân Thiên Lại và Khương Lạc Ly thì sẽ không xảy ra vấn đề lớn gì, cũng không có khả năng có người dám thật sự thương tổn hai người họ ở tổ địa Tiên Lăng.
“Quân công tử, kỳ thật chúng ta có thể tìm một nơi im lặng không người để thâm nhập giao lưu một phen, không cần thiết đối địch như thế.”
“Mặt khác, người ta đã sớm nghe đến đại danh của Quân công tử, trước đó nhìn thấy còn kinh ngạc như gặp được thiên nhân, không nghĩ tới trên đời này còn có nhân vật phong tư tuyệt thế như Quân công tử.” Liễu Quỳnh Yên mị hoặc cười nhạt.
Nhưng nàng nói lời này cũng là sự thật.
Bỏ qua những mặt khác không bàn đến, diện mạo của Quân Tiêu Dao thật sự khiến nàng có chút rung động.
Mỹ nam tử cũng giống như mỹ nữ, đều là một loại vũ khí sắc bén giết người.
“Xin lỗi, ta không có hứng thú nói thêm cái gì với hải vương.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
“Hải vương?” Liễu Quỳnh Yên nghi hoặc.
“Chính là người nuôi cá.” Quân Tiêu Dao nói.