Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1812 - Chương 1812 - Hung Vương Đột Kích

Chương 1812 - Hung Vương đột kích
Chương 1812 - Hung Vương đột kích

Chương 1812: Hung Vương đột kích

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Liễu Quỳnh Yên lập tức sáng tỏ, ý là nàng có rất nhiều tuỳ tùng, thần dân dưới làn váy.

Liễu Quỳnh Yên cười duyên một tiếng rồi nói: “Ta cũng nghe nói, bên cạnh Quân công tử cũng có mỹ nữ như mây, đào hoa không ngừng nở.”

“Nói như vậy, chẳng phải Quân công tử lai là hải vương chi vương?”

Quân Tiêu Dao nhất thời sửng sốt, lần đầu tiên phát hiện mình không phản bác được.

Có vẻ nàng nói cũng không sai.

“Khụ... Đừng nói những chuyện đó, ngươi cho rằng ta không biết ngươi đang âm thầm thúc giục nguyên thần mị hoặc chi thuật sao?” Quân Tiêu Dao nói sang chuyện khác.

“Vậy Quân công tử có thích dáng vẻ này của người ta hay không?” Liễu Quỳnh Yên nâng đôi chân thon dài trắng nõn lên, tới gần Quân Tiêu Dao.

Ánh mắt Quân Tiêu Dao quét qua, cả hắn cũng không thể không thừa nhận, Liễu Quỳnh Yên thật sự có vốn luyến để trở thành hải vương.

Chỉ xét đến cặp chân tuyệt đẹp này thôi, trong những nữ tử Quân Tiêu Dao gặp qua, chỉ có Nhan Như Mộng có thể sánh bằng.

Đương nhiên, không phải nói chân những nữ tử khác không xinh đẹp, chỉ là nữ tử khác nhau sẽ có đặc điểm bất đồng.

Mà đôi chân trắng nõn thon dài dị thường chính là đặc điểm của Nhan Như Mộng và Liễu Quỳnh Yên.

Nhìn thấy ánh mắt Quân Tiêu Dao dừng lại trên đùi mình, Liễu Quỳnh Yên không những không có ngượng ngùng, ngược lại còn rất ái muội mà gần sát Quân Tiêu Dao.

Môi đỏ khẽ mở, nhả khí như lan: “Người ta có điểm nào không bằng Khương Lạc Ly sao, là dáng người hay chân của nàng ta đẹp hơn ta?”

Vẻ mặt của Quân Tiêu Dao vẫn rất tự nhiên, hắn luôn dùng ánh mắt thưởng thức đối đãi với mỹ nữ. Dù sao thưởng thức mỹ lệ là thiên tính của nam nhân.

Nhưng nếu muốn nhiễu loạn mê hoặc tâm thần của hắn thì có chút buồn cười.

Mà ngay vào lúc không khí trở nên mập mờ, bỗng nhiên, một tiếng quát bạo nộ như sấm sét vang lên: “Quân Tiêu Dao, ngươi tự tìm đường chết!”

Phía chân trời nơi xa, một bóng người tràn ngập hung khí bắn đến.

Tóc đen xoã tung, ánh mắt màu xanh đậm phụt ra hung mang, sau lưng mọc một đôi cánh đầy gai xương màu trắng, cánh thú vỗ mạnh, uy áp tràn ngập – Đó chính là Hung Vương.

Hắn ta nhìn thấy Liễu Quỳnh Yên dùng thân thể mềm mại kề sát vào Quân Tiêu Dao, trong đô mắt xanh lè tràn ngập tơ máu.

Hắn theo đuổi Liễu Quỳnh Yên lâu như vậy mà nàng ta vẫn luôn duy trì khoảng cách lễ phép với hắn. Kết quả hiện tại lại thấy được cảnh tượng này.

Hiện tại Liễu Quỳnh Yên không phải nữ nhân của Hung Vương, nhưng Hung Vương lại có cảm giác mình bị cắm sừng.

Liễu Quỳnh Yên thấy thế thì đôi mắt chợt lóe, bỗng lui nhanh khỏi Quân Tiêu Dao, đồng thời nói: “Hung Vương, quấn lấy hắn, ta đã có được Bán Tiên Dược, lúc sau sẽ chia nhau.”

Liễu Quỳnh Yên lại muốn bỏ chạy.

Quân Tiêu Dao chỉ nhìn thoáng qua, không có động tĩnh gì.

“Quân Tiêu Dao, nơi này là Cửu Thiên, không phải chỗ để tiểu bạch kiểm như ngươi có thể thể hiện!”

Cả người Hung Vương dâng trào khí tức thần ma. Trong mắt hắn ta, trừ gương mặt này ra thì Quân Tiêu Dao còn có gì đáng để kiêu ngạo?

“Ngu xuẩn.” Quân Tiêu Dao trực tiếp tung ra một chưởng, đàn áp về hướng Hung Vương!

Nhìn thấy một chưởng bị Quân Tiêu Dao che đậy đang lao tới, Hung Vương cũng thét một tiếng thật dài, khí tức hung ác phun trào. Gã giống như một mặt trời màu đen, Ma Diễm cháy khắp cơ thể, va chạm với Quân Tiêu Dao.

Bàn tay của Quân Tiêu Dao giống như là bầu trời lật ngược, nhìn thấy rõ từng đường vân tay, với khí huyết sáng chói lượn lờ.

Ầm!

Cả hai va vào nhau, giống như hai con thú khổng lồ đang giao chiến ác liệt. Hung Vương thì chẳng có gì phải bàn, bởi vì gã vốn chính là thiên kiêu của Thái Cổ Đại Hung nhất mạch. Còn Quân Tiêu Dao thì có dáng người cao gầy, trông còn hơi ốm yếu, thế nhưng hắn phất tay một cái là càn khôn đảo ngược, những ngọn núi khổng lồ lơ lửng xung quanh cũng bị đánh vỡ không ít.

“Đáng chết, cơ thể của hắn biến thái đến vậy à?”

Hung Vương bị đẩy lùi về sau, khí huyết toàn thân sôi trào.

Thái Cổ Đại Hung nhất mạch của bọn họ chú trọng tiến hóa cơ thể. Có thể nói là chỉ so sánh thân thể, bọn họ vượt xa những thiên kiêu khác một khúc. Kết quả là khi đối đầu với một tu sĩ Nhân tộc như Quân Tiêu Dao, cơ thể của bọn họ lại không chiếm được chút ưu thế nào.

“Lại đến nữa!”

Quân Tiêu Dao nắm tay thành quyền, thi triển một loạt thần thông. Đó đều là tán thủ thuộc Chiến Thần Đồ Lục, chẳng hạn như Chiến Bi Thủ, Bàn Sơn Ấn, Trích Tinh Thủ, Hư Không Chấn,… Mỗi một quyền đều đánh vỡ trời cao, giống như khiến tinh hà treo ngược, khiến khí thế nơi đây đều sôi trào.

“Quân Tiêu Dao, đừng ngang ngược!”

Hung Vương gần như là bị đè lên đánh. Hơn nữa gã còn có thể cảm nhận được Quân Tiêu Dao xem gã như bao cát để luyện tập.

Hung Vương thét lên, thi triển thần thông hung thú cắm rễ sâu trong huyết mạch của bản thân.

“Cùng Kỳ Phệ Giới, nghiêng trời lệch đất!”

Ánh sáng đen kịt tuôn trào từ trong cơ thể Hung Vương, biến thành một cơn lũ màu đen kịt. Một thú ảnh khổng lồ giống như Thái Cổ Ma Nhạc hiện ra, cứ như một Phệ Giới Ma Vương. Nếu là Thái Cổ Cùng Kỳ thật sự, thần thông này có thể hủy diệt cổ tinh vực một phương.

Quân Tiêu Dao thờ ơ, hắn thật sự coi Hung Vương là một bao cát cho mình luyện tập. Hắn vươn một tay lên, một cơn sóng xuất hiện, giống như có một con cá Côn hiện ra trong cơn sóng, cưỡi mây bay lên trời, hóa thành đại bàng. Đây chính là Côn Bằng đại thần thông mức cao nhất, chuyển hóa âm dương, sức mạnh vô tận.

Tay còn lại của Quân Tiêu Dao tạo ra tia sét ngập trời, tràn ngập càn khôn. Một thân ảnh vô thượng hiện ra trong tia chớp, đứng sừng sững trong không trung. Đó chính là tinh hoa của Lôi Đế đại thần thông.

Hai đại thần thông gần như được Quân Tiêu Dao thi triển trơn tru thuần thục, đều đạt đến một mức cực hạn nào đó.

Hai thần thông của Quân Tiêu Dao dung hợp với nhau, nghiền ép ảo ảnh Cùng Kỳ nọ.

Trời đất nổ tung, làn sóng năng lượng lan ra khắp bốn phương tám hướng, giống như vô số sao trời đồng loạt nổ tung, khí thế khủng bố tràn ngập nơi này.

Trong cú va chạm kinh khủng này, cơ thể Hung Vương bị ném bay ra ngoài.

Đúng là thực lực của gã mạnh hơn Sát Vương, nhưng sức mạnh vẫn có hạn. Trong mắt Quân Tiêu Dao, thực lực của bọn họ chẳng khác nhau là mấy.

“Tên nhóc này mạnh đến mức đó cơ à?” Hung Vương kinh hãi không thôi.

Lúc ban đầu, gã đã cho rằng Quân Tiêu Dao quá kiêu ngạo. Bây giờ xem ra Quân Tiêu Dao không phải kiểu “có tiếng mà không có miếng”.

“Các sinh linh Thú Quật như các ngươi đều có thể tạo ra bản tướng hung thú. Lấy ra đi, không thì ta sẽ cảm thấy chán lắm.” Quân Tiêu Dao nói với giọng thản nhiên.

“Nhóc con, đừng ngông cuồng. Nếu ngươi đã muốn nhìn thấy đến vậy, thì ta sẽ cho ngươi được mở rộng tầm mắt!” Hung Vương đáp trả.

Cơ bắp trên cơ thể gã phình lên, giống như được bơm hơi vào. Đến cuối cùng, Hung Vương biến thành một dị thú kinh khủng. Cơ thể nó to như con trâu, đầu giống như sư tử và hổ, trên phần sườn còn có một đôi cánh chi chít xương trắng.

Đó chính là hung thú Cùng Kỳ!

Bình Luận (0)
Comment