Chương 1813: Hai trong số bốn tiểu vương đã bị trấn áp
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Grào!
Hung Vương hóa thành bản thể hung thú, lao thẳng đến chỗ Quân Tiêu Dao, gió tanh cuồn cuộn, sát khí ngập trời. Móng vuốt sắc bén trực tiếp xé rách không gian, cái miệng khổng lồ như có thể cắn nát tất cả mọi thứ.
Khi đối mặt với hung thú cỡ này, Quân Tiêu Dao chỉ dùng một quyền cực kỳ đơn giản. Thế nhưng một quyền này lại có uy lực chọc trời.
Đó chính là Khai Thiên Thần Ma Quyền nằm trong Thần Ma Đại Lực thần thông!
Kiến Thần Ma cũng là Thái Cổ dị trùng, mức độ cổ xưa của nó chẳng hề thua kém Thái Cổ tứ hung.
Cơ thể của Quân Tiêu Dao vốn đã kinh khủng hơn Thái Cổ hung thú, cộng thêm sức mạnh của mấy nghìn thế giới Tu Di và sức mạnh kinh khủng của Thần Ma Đại Lực thần thông, một quyền này của hắn giống như có thể khai thiên lập địa, giống như đại thần vô thượng có thể phá vỡ Hỗn Độn, tạo ra đất trời trong thần thoại!
Lúc này đây, trời đất giống như mặt trống bị Quân Tiêu Dao gõ một dùi, nó chấn động tạo ra hàng vạn gợn sóng!
Đây là một biểu hiện cực hạn!
Một quyền này vừa hạ xuống, có máu tươi màu đỏ sậm chói mắt bắn tung tóe ra ngoài, kèm theo một tiếng hét thảm thiết vì đau đớn.
Hung Vương hóa thành Cùng Kỳ đang gào thét. Thân thể hung thú cường hãn vô biên lại bị một quyền của Quân Tiêu Dao đánh thủng một lỗ, lạnh lẽo thấu tim.
“Không hổ là thân thể của hung thú, vẫn chưa bị nổ nát vụn.”
Ánh mắt Quân Tiêu Dao lộ vẻ khác thường.
Nếu đổi lại là một sinh linh nào khác nhận lấy một quyền này của hắn, chắc chắn sẽ không chỉ tạo ra một lỗ máu đơn giản như vậy. Thân thể của sinh linh đó sẽ trực tiếp vỡ nát, hóa thành bột mịn.
Từ đó có thể thấy được hậu duệ của những Thái Cổ Đại Hung này có cơ thể vô cùng biến thái, chỉ tiếc là đụng phải một cơ thể còn biến thái hơn là Quân Tiêu Dao mà thôi.
Quân Tiêu Dao tiếp tục vung quyền liên tục, mỗi một quyền đều tạo ra vô số cơn sóng. Cùng Kỳ bị đánh đến nỗi gãy xương, da lông nhuốm máu. Cuối cùng gã cũng biết sợ, muốn bỏ chạy.
Quân Tiêu Dao vươn tay lên, thi triển Cấm Tiên Đệ Tam Phong, hóa thành vô số xiềng xích quấn quanh Hung Vương.
“Ta đã nói sẽ trấn áp cả bốn tiểu vương Thú Quật các ngươi, biến các ngươi thành trâu ngựa kéo xe cho ta. Ta nói được thì làm được.”
“Grào, Quân Tiêu Dao, ngươi muốn không đội trời chung với Thú Quật bọn ta thật à!” Hung Vương quát ầm lên.
“Bây giờ nói những lời này, ngươi không cảm thấy ngu xuẩn nực cười à?”
Xiềng xích phong ấn của Quân Tiêu Dao giống như tơ tằm siết chặt lấy Hung Vương. Sau đó hắn giơ chân lên, đạp mạnh xuống đỉnh đầu của Cùng Kỳ.
Phụt!
Đầu của Cùng Kỳ do Hung Vương hóa thành suýt chút nữa đã nổ tung, máu bắn tung tóe. Gã vô cùng phẫn nộ, bởi vì gã chưa từng phải chịu nhục nhã như vậy, bị người ta giẫm lên đỉnh đầu.
“Không phục thì bây giờ ta sẽ chém ngươi luôn, ngươi xem ta có dám hay không.” Quân Tiêu Dao nói bằng giọng cực kỳ lạnh lùng.
Mặc dù Hung Vương vừa tức vừa giận, nhưng bây giờ lại không có cách nào phản kháng, bởi vì gã cảm nhận được sát khí của Quân Tiêu Dao.
Nghĩ đến việc bây giờ Sát Vương vẫn còn sống sót, gã cũng không cần phải vì sĩ diện nhất thời mà trả giá bằng cả tính mạng của mình. Mặc dù bây giờ đang tức nổ phổi, thế nhưng Hung Vương vẫn phải cố gắng nhịn xuống. Gã tin chắc Quân Tiêu Dao sẽ không phách lối được lâu đâu.
Chẳng mấy chốc, Quân Tiêu Dao đã biến Cấm Tiên Đệ Tam Phong thành ấn kết cấm chế, đánh vào trong cơ thể Hung Vương. Hung Vương Cùng Kỳ, một trong bốn tiểu vương Thú Quật cũng đã bị Quân Tiêu Dao trấn áp.
“Đi.”
Quân Tiêu Dao đạp lên đầu Cùng Kỳ, thản nhiên nói.
Mặc dù Hung Vương đang tức đến run người nhưng cũng chỉ có thể cố nén sỉ nhục, chở Quân Tiêu Dao phá không rời đi.
Ở bên phía khác, Liễu Quỳnh Yên hóa thành một vệt sáng màu cầu vồng, nhanh chóng phá không rời đi.
Sau khi biết tin Xích Đồng Long Lân đã bị Quân Tiêu Dao giết chết, nàng ta hiểu rõ ngay cả Hung Vương cũng không phải là đối thủ của Quân Tiêu Dao. Có điều chỉ cần gã có thể kéo dài một thời gian là đủ rồi.
Nhưng trong một khoảnh khắc, Liễu Quỳnh Yên bỗng cảm nhận được luồng sát khí đặc trưng của Hung Vương.
“Sao có thể chứ, chẳng lẽ gã thoát khỏi Quân Tiêu Dao rồi à?”
Liễu Quỳnh Yên nghi ngờ, bèn đưa mắt tìm kiếm.
Sau khi nhìn thấy trên đầu Cùng Kỳ có một bóng người áo trắng phong thái như ngọc, vẻ mặt Liễu Quỳnh Yên cứng đờ!
…
Hung Vương hóa thân thành Cùng Kỳ, to lớn như một ngọn núi Thái Cổ, mỗi một lần vỗ cánh sẽ tạo ra luồng khí đối lưu vù vù. Trên đỉnh đầu Cùng Kỳ, Quân Tiêu Dao lạnh nhạt đứng thẳng nhìn Liễu Quỳnh Yên, giống như nhìn một con chuột bạch trong lòng.
Cơ thể Liễu Quỳnh Yên run lên, da đầu tê dại. Mới có bao lâu đâu mà Hung Vương – một trong bốn tiểu vương Thú Quật đã bị trấn áp. Mặc dù nàng ta biết Hung Vương chắc chắn không phải đối thủ của Quân Tiêu Dao, nhưng gã thất bại thế này thì lại quá nhanh. Quan trọng nhất là không ngờ Hung Vương cũng bị thu phục. Cộng thêm lúc trước đã có Sát Vương, vậy là hai trong số bốn tiểu vương đã bị Quân Tiêu Dao trấn áp. Chẳng lẽ sẽ có một ngày, cả bốn vị tiểu vương đều bị Quân Tiêu Dao thu phục, trở thành trâu ngựa kéo xe cho hắn?
Đây không chỉ là sự sỉ nhục của Thú Quật, mà còn là sự sỉ nhục của toàn bộ Cửu Thiên kiêu tử. Sát Vương và Hung Vương đều là nhân vật trên bảng Cửu Thiên Long Phượng, nếu bọn họ bị trấn áp và trở thành súc vật kéo xe, vậy chẳng phải những thiên kiêu khác trên bảng Cửu Thiên Long Phượng cũng cùng cấp bậc với súc vật à?
Một thiên kiêu đến từ Tiên Vực lại có thể sỉ nhục Cửu Thiên kiêu tử đến mức này, đây cũng là chuyện hiếm thấy.
“Liễu cô nương, cô chạy cũng nhanh đấy, là do chân dài à?” Quân Tiêu Dao nói bằng giọng lạnh lùng mỉa mai.
Liêu Quỳnh Yên nặn một nụ cười trông còn khó coi hơn khóc: “Quân công tử đúng là… vượt xa dự đoán của người khác.”
“Giao ra đi, đừng tưởng ta sẽ thương hương tiếc ngọc.”