Chương 1814: Cường thế đến cùng, có được Lưu Kim Tuế Nguyệt
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Liễu Quỳnh Yên bất đắc dĩ. Nàng ta cũng là một cô gái thông minh, có khả năng đùa bỡn một đám đàn ông trong lòng bàn tay.
Liễu Quỳnh Yên hết cách, đành phải giao Lưu Kim Tuế Nguyệt ra. Mặc dù nàng ta là thiên chi kiêu nữ thuộc Quỳnh Tiêu nhất mạch, xếp hạng thứ mười hai trên bảng Cửu Thiên Long Phượng, nhưng khi đối đầu với Quân Tiêu Dao thì hoàn toàn không có phần thắng.
Sau khi lấy được Lưu Kim Tuế Nguyệt, Quân Tiêu Dao đánh một chưởng lên người Liễu Quỳnh Yên, đẩy cấm chế phong ấn vào trong người nàng ta.
Liễu Quỳnh Yên biến sắc, cảm nhận được pháp lực trong cơ thể mình đã bị giam cầm.
“Yên tâm, chờ sau khi Tam Tiên Động kết thúc, ngươi sẽ được tự do.” Quân Tiêu Dao nói.
Dù sao nơi này cũng là địa bàn của Tiên Lăng, hơn nữa Khương Lạc Ly cũng tu luyện ở đây, cho nên Quân Tiêu Dao sẽ không làm gì Liễu Quỳnh Yên hết. Không phải hắn sợ Tiên Lăng, mà là hắn không muốn khiến Khương Lạc Ly khó xử.
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao hung hãn đến thế, Liễu Quỳnh Yên cũng chẳng thể làm gì được. Nàng ta âm thầm ghen ghét vì sao bản thân lại không có đạo lữ mạnh đến vậy.
Sau khi trấn áp Hung Vương và Liễu Quỳnh Yên xong, Quân Tiêu Dao chạy tới khe núi sâu kia.
Trong khe núi, Vân Thiên Lại và Khương Lạc Ly đang giao đấu với Hoàng Niết Đạo và Tiểu Thạch Hoàng. Bọn họ không dùng hết sức, chỉ cần giữ chân hai cô gái là được.
“Đã đến lúc này rồi, chắc là Liễu Quỳnh Yên tiên tử đã đi đến nơi an toàn, chúng ta rút lui thôi.” Hoàng Niết Đạo nói.
“Hoàng huynh, huynh vội vã như vậy làm gì?” Tiểu Thạch Hoàng chậm rãi nói.
“Nếu Quân Tiêu Dao trở về, tình huống sẽ không ổn đâu.” Hoàng Niết Đạo nói với vẻ nghiêm trọng.
Khác với Tiểu Thạch Hoàng, hắn ta đã từng giao đấu với Quân Tiêu Dao rồi. Hắn ta có cảm giác Quân Tiêu Dao giấu rất kỹ. Dù Xích Đồng Long Lân đã tới cảnh giới Huyền Tôn nhưng Quân Tiêu Dao vẫn dám trêu chọc nó, chắc chắn hắn phải có một vài con át chủ bài.
“Hoàng huynh, chẳng lẽ huynh sợ Quân Tiêu Dao kia thật đấy à?” Tiểu Thạch Hoàng nói.
“Hừ, các ngươi có muốn chạy cũng không được đâu!” Khương Lạc Ly tức giận lên tiếng.
Bị người ta tính kế hái mất quả đào, sao nàng có thể bỏ qua cho hai kẻ này được.
“Dù có Quân Tiêu Dao trợ giúp thì ngươi cũng không thể có được Hỗn Nguyên Kim Đấu đâu. Nếu ngươi không phải người của Bích Tiêu nhất mạch, bây giờ ta đã có thể trấn áp ngươi rồi.” Tiểu Thạch Hoàng lạnh nhạt đáp lời.
Hắn ta biết Khương Lạc Ly này có quan hệ với Khương Thánh Y kia. Khương Thánh Y từ chối giao Cửu Khiếu Thánh Linh Thạch Thai ra, điều này khiến Tiểu Thạch Hoàng cực kỳ khó chịu.
Đúng lúc này, pháp tắc trên không trung đan xen, một chưởng khổng lồ đập thẳng vào người Tiểu Thạch Hoàng, giống như cả một vùng trời đè xuống. Đồng thời, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Dám nói xằng là muốn trấn áp người phụ nữ của ta, kẻ muốn chết chính là ngươi!”
“Tiêu Dao ca ca!”
Nghe thấy giọng nói này, hai mắt Khương Lạc Ly sáng rỡ.
Sau khi cảm nhận được pháp tắc cự chưởng trấn áp mình che khắp bầu trời, Tiểu Thạch Hoàng biến sắc. Thân thể hắn ta chấn động, sức mạnh kinh khủng tuôn ra, đấm một quyền muốn phá tan cự chưởng.
Một quyền này chính là Thạch Hoàng Quyền, là thần thông cường đại mà phụ thân đã truyền cho hắn ta.
Ánh sáng thạch hóa màu xám bắn ra cùng với một quyền nọ, thế nhưng…
Ầm!
Toàn thân Tiểu Thạch Hoàng bị một chưởng đánh bay, lao thẳng về phía một ngọn núi khổng lồ lơ lửng, đập vỡ nát cả ngọn núi đó.
“Quân Tiêu Dao!”
Hoàng Niết Đạo có cảm giác rùng mình theo bản năng. Hắn ta ngước nhìn lên, nhìn thấy một cảnh khiến nhịp thở của hắn ta như ngừng lại.
Hoàng Niết Đạo nhìn thấy cái gì?
Đó chính là hình ảnh Quân Tiêu Dao áo trắng đang đứng trên đầu một con hung thú kinh khủng.
“Hung… Hung Vương?”
Hoàng Niết Đạo hít một hơi thật sâu, hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được.
Hung Vương, một trong số bốn tiểu vương Thú Quật, cũng đã bị Quân Tiêu Dao trấn áp, biến thành thú cưỡi. Ở bên cạnh Quân Tiêu Dao còn có một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, lúc này nàng ta đã trở thành một tù nhân, mang vẻ mặt không thể làm gì được.
“Liễu Quỳnh Yên tiên tử…”
Hoàng Niết Đạo lại càng chấn động. Không phải Liễu Quỳnh Yên đã rời khỏi đây từ lâu rồi sao? Sao lại bị Quân Tiêu Dao bắt giữ? Không phải Quân Tiêu Dao đã dẫn Xích Đồng Long Lân đi rồi sao, tại sao lại quay lại nhanh như thế? Mà cho dù Quân Tiêu Dao có năng lực thoát khỏi Xích Đồng Long Lân, vậy Xích Đồng Long Lân cũng phải quay lại khe núi này mới đúng.
Trong phút chốc, Hoàng Niết Đạo nghĩ tới một khả năng, nhưng suy nghĩ này lại khiến đáy lòng hắn ta rét lạnh. Đó chính là Xích Đồng Long Lân đã bị Quân Tiêu Dao giải quyết trong một khoảng thời gian rất ngắn.
Nhưng chuyện này có thể ư? Đây chính là dị thú cấp Huyền Tôn đó!
“Đáng chết, rút lui trước đã!”
Hoàng Niết Đạo không nhiều lời, đôi cánh sau lưng vẫy đập, trực tiếp hóa thành một ngọn lửa trốn đi thật xa.
Ở bên kia, Tiểu Thạch Hoàng đã chui ra khỏi đống đổ nát, vẻ mặt vô cùng khó coi. Nhưng sau khi nhìn thấy Hung Vương và Liễu Quỳnh Yên đã bị trấn áp, hắn ta đã nghĩ ra gì đó. Sau lại nhìn thấy Hoàng Niết Đạo đã bỏ chạy, hắn ta tạm đè nén sự tức tối trong lòng, vội vàng bỏ đi.
“Quân Tiêu Dao, chuyện của chúng ta vẫn chưa xong đâu.”
Trước khi bỏ chạy, Tiểu Thạch Hoàng vẫn không quên cảnh cáo một câu, vớt vát lại tí mặt mũi cho bản thân.
“Ồ?”
Quân Tiêu Dao nhìn thoáng qua Tiểu Thạch Hoàng.
Sau khi nhận một chưởng của hắn, Tiểu Thạch Hoàng lại không bị thương quá nặng, chuyện này nằm ngoài dự đoán của hắn.
“Là do thạch giáp rách nát trên người hắn ta sao?” Quân Tiêu Dao thầm nghĩ.
Thân là con trai trưởng của Thạch Hoàng, chắc chắn trên người Tiểu Thạch Hoàng cũng có một số pháp bảo hộ thân.
Nhìn thấy hai người bọn họ bỏ chạy, Quân Tiêu Dao cũng chẳng thèm để ý. Ngay cả Liễu Quỳnh Yên và Hung Vương cũng đã bị trấn áp, hai người kia sẽ không làm được trò trống gì cả.
“Tiêu Dao ca ca…”
Khương Lạc Ly đi đến trước mặt Quân Tiêu Dao. Nhìn thấy Liễu Quỳnh Yên đã biến thành tù nhân, mắt nàng cong lên giống như hai vầng trăng khuyết.
“Liễu Quỳnh Yên, không phải ngươi muốn bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau hay sao? Sao bây giờ lại trở thành tù nhân thế?”
“Hừ, không phải do ngươi có người đàn ông tốt à?” Vẻ mặt Liễu Quỳnh Yên lạnh lùng, tức giận nói.
Chàng trai tuyệt thế đến nhường này, tại sao nàng ta lại không gặp được chứ?
“Sao hả, ngươi ghen tỵ à, chắc đây chính là may mắn và phúc phận của Lạc Ly đấy.”
Lúc này, tâm trạng của Khương Lạc Ly rất vui vẻ, những khó chịu lúc trước đã bị quét sạch. Nàng kéo lấy tay của Quân Tiêu Dao.
Vân Thiên Lại cũng tiến lên, nàng rất bất ngờ với biểu hiện của Quân Tiêu Dao.
“Quân công tử, Xích Đồng Long Lân kia…”
“Giết rồi.” Quân Tiêu Dao trả lời rất đơn giản.
Vân Thiên Lại hít vào một hơi. Quả nhiên, dù nàng có coi trọng Quân Tiêu Dao cỡ nào, hắn luôn có thể tiếp tục vượt quá dự đoán của nàng.
Lúc này đây, cả hai Tiên Lăng tiên tử là Vân Thiên Lại và Liễu Quỳnh Yên đều có phần hâm mộ Khương Lạc Ly.