Chương 1840: Vật chất Tiên Đạo thăng hoa
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tuy rằng Nhan Như Mộng có thể cảm giác mỗi một tế bào trong thân thể đều đang khát vọng loại vật chất này.
Nhưng nàng lại cố gắng nhịn xuống, bởi vì nó quá trân quý.
Quân Tiêu Dao hoàn toàn có thể tự dùng, mặc dù hiện tại tạm thời hắn không cần đột phá, chỉ lấy để rèn luyện binh khí, thôi hóa dược thảo cũng sẽ có hiệu quả thật tốt.
Thậm chí nói một cách không khách sáo thì vật chất Tiên Đạo đủ để một đạo tôn, thậm chí chuẩn đế bán mạng vì Quân Tiêu Dao!
Bởi vì vật chất Tiên Đạo này có tác dụng rất lớn giúp chuẩn đế đột phá đến đại đế.
Những chuẩn đế bị kẹt ở bát kiếp, cửu kiếp nhất định cực kỳ khát vọng vật chất này.
“Thứ trân quý đến mấy cũng không thể so sánh với ngươi.” Quân Tiêu Dao thuận miệng nói, thật là một câu nói kinh điển của tra nam.
Nhưng lại làm trái tim Nhan Như Mộng như bị đánh trúng, bị điện giật tê dại.
“Ta cũng không có khả năng thời thời khắc khắc che chở ngươi, cho nên vẫn là thực lực của mình quan trọng nhất. Người bên cạnh ta đều phải gia tăng thực lực lên.” Quân Tiêu Dao nói.
Lần này khi hắn trở về Tiên Vực, nếu có được đủ nhiều vật chất Tiên Đạo thì sẽ chia sẻ cho tuỳ tùng và bạn bè thân thích bên cạnh một ít để gia tăng thực lực tổng thể của bọn họ.
Quân Tiêu Dao nói lời này không có vấn đề gì, hắn thật sự có kế hoạch, muốn tăng lên thực lực của người bên cạnh mình.
Nhan Như Mộng cũng là một trong số đó.
Nhưng hiện tại, hiển nhiên Nhan Như Mộng có chút hiểu lầm, cho rằng nàng được đối đãi đặc thù.
Dù sao đổi lại là nữ tử nào khác, đối mặt với sự ôn nhu hiện giờ của Quân Tiêu Dao cũng sẽ luân hãm.
“Oan gia...” Trong mắt Nhan Như Mộng có những tia sáng trong suốt lập loè.
Rõ ràng nàng đã quyết định phải rời khỏi Quân Tiêu Dao, để chuyện cũ bay theo gió. Kết quả Quân Tiêu Dao làm như vậy thì bảo Nhan Như Mộng còn hạ quyết tâm bỏ xuống mà rời khỏi hắn như thế nào?
Cho nên câu nói gặp mặt tiêu dao lỡ cả đời thật sự không phải giả.
“Chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Quân Tiêu Dao bắt đầu dẫn đường vật chất Tiên Đạo tiến vào cơ thể Nhan Như Mộng.
Nhan Như Mộng cũng không cự tuyệt.
Hiện tại nàng ta đột nhiên muốn trở nên càng mạnh, như vậy ít nhất có thể lại gần Quân Tiêu Dao thêm một chút.
Sau khi vật chất Tiên Đạo được rót vào, thân thể mềm mại trắng trẻo của Nhan Như Mộng đột nhiên lập loè từng ánh tinh hoa.
Trong mơ hồ như có một con bướm hư ảo đang vỗ cánh giữa mày của nàng ta.
Tuy rằng số lượng vật chất Tiên Đạo mà Quân Tiêu Dao rót vào không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để khai quật sức mạnh huyết mạch của Thiên Mộng Mê Điệp.
Nghe đồn loại dị chủng cổ xưa này vừa vỗ cánh đã có thể khiến sinh linh của một mảnh tinh vực lâm vào trầm miên mộng ảo.
Hơn nữa Thiên Mộng Mê Điệp cũng rất tinh thông nguyên thần mộng ảo chi đạo.
Xét ở mức độ nào đó thì cũng tương đương với Thái Cổ Tiên Thận, Trang Hiểu Mộng trong vương quốc bị lãng quên kia.
Mà nếu Nhan Như Mộng có thể luôn tu luyện như vậy, thành tựu tương lai của nàng ta chưa chắc sẽ kém hơn Trang Hiểu Mộng.
Sau một hồi thao tác của Quân Tiêu Dao, da thịt Nhan Như Mộng đỏ bừng, nhả khí như lan.
Nàng có thể cảm giác được huyết mạch của mình như sinh ra thăng hoa nào đó, loại vật chất này có lợi cho cả đại đế, càng đừng nói là nàng.
Bình cảnh cảnh giới của Nhan Như Mộng cũng bắt đầu buông lỏng, sau đó cũng thuận lợi đột phá tới cảnh giới tiểu Thiên Tôn.
Cảnh giới Tiểu Thiên Tôn không thể coi là đứng đầu trong thế hệ trẻ Cửu Thiên, nhưng ít nhất không phải ai cũng có thể trêu chọc.
Ít nhất hạng người như Bàng Nham trước đó hiện tại không ngăn được một chiêu của Nhan Như Mộng.
Sau một hồi điều tức, Nhan Như Mộng mở mắt ra, tập trung mà nhìn Quân Tiêu Dao.
Huyết mạch của nàng ta là Quân Tiêu Dao trợ giúp làm thức tỉnh. Hiện tại, Quân Tiêu Dao lại giúp nàng thăng hoa huyết mạch, còn nhân tiện đột phá Thiên Tôn chi cảnh.
Đổi lại là ai cũng sẽ sinh lòng cảm động.
“Cảm giác thế nào?” Quân Tiêu Dao hỏi.
Nếu biện pháp này ổn, hắn sẽ tìm mọi cách tìm thêm càng nhiều vật chất Tiên Đạo, để tuỳ tùng, thân nhân bằng hữu, hồng nhan tri kỷ bên cạnh mình đều dùng vật chất Tiên Đạo thực hiện thăng hoa.
Nhan Như Mộng không nói.
Ngay sau đó, nàng làm ra một hành động kinh người.
Đó là trực tiếp dựa vào lòng Quân Tiêu Dao, ôm lấy hắn.
Bởi vì Nhan Như Mộng vốn có đôi chân dài, dáng người cao gầy, cho nên cũng chỉ thấp hơn Quân Tiêu Dao nửa cái đầu mà thôi, không phải dạng chênh lệch quá lớn như Khương Lạc Ly.
“Nhan Như Mộng...” Quân Tiêu Dao muốn nói lại thôi.
“Đừng nói chuyện, cứ như vậy, chờ trong chốc lát...” Nhan Như Mộng nói.
Nàng thật sự không thể chịu được, chỉ cầu ôm ấp một lát là được.
Chóp mũi Quân Tiêu Dao truyền đến mùi hương trên mái tóc đen của Nhan Như Mộng, hắn cũng âm thầm thở dài.
Sở dĩ Quân Tiêu Dao làm như vậy, một mặt thật là muốn trợ giúp Nhan Như Mộng thăng hoa, cũng coi như gia tăng một thiên kiêu yêu nghiệt cho Quân Đế Đình.
Mặt khác, kỳ thật hắn cũng có một ý bồi thường cho Nhan Như Mộng, bởi vì hiện tại hắn thật sự không thể hứa với Nhan Như Mộng cái gì, càng đừng nói là đảm bảo tương lai.
Thật lâu sau, Nhan Như Mộng buông tay ra, vành mắt hơi ửng hồng, nhưng vẫn đang mỉm cười.
“Oan gia, thật là thua ngươi rồi.”
Nhan Như Mộng ảo não trong lòng, nàng phát hiện hình như mình thật sự không thể rời khỏi nam tử trước mặt.
“Đủ rồi chưa, không đủ thì ta tiếp tục cho ngươi mượn bả vai mười lăm phút.” Quân Tiêu Dao cũng trêu chọc một câu, làm dịu không khí.
“Quân Tiêu Dao, ta đã suy nghĩ kỹ một việc.” Nhan Như Mộng bỗng nghiêm túc nói.
“Cái gì?” Quân Tiêu Dao đầu hơi một bên.
“Ngươi mơ tưởng ném lão nương ra, lão nương ăn vạ ngươi!”
Nhan Như Mộng nghiến hàm răng sáng lấp lánh, hung tợn mà nhìn chằm chằm Quân Tiêu Dao.
Tán tỉnh lão nương xong thì muốn chạy, không có cửa đâu!