Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1841 - Chương 1841 - Người Của Kiếm Trủng Tới

Chương 1841 - Người của Kiếm Trủng tới
Chương 1841 - Người của Kiếm Trủng tới

Chương 1841: Người của Kiếm Trủng tới

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Quân Tiêu Dao lập tức câm nín.

Tuy rằng Nhan Như Mộng có vẻ đã cởi bỏ khúc mắc, khôi phục tính cách tùy tính rực rỡ ngày xưa, nhưng sao hắn lại cảm thấy mình trêu chọc một phiền toái?

Nhan Như Mộng thật sự đã nghĩ thông.

Nam tử trước mặt này để lại dấu vết không thể xóa nhòa trong lòng nàng, khiến cả đời nàng không thể yêu nam tử nào khác.

Cho nên dựa vào cái gì nàng phải yên lặng rời đi?

Vì sao nàng phải trốn đi chứ?

Tuy rằng Nhan Như Mộng biết địa vị của Khương Thánh Y, Khương Lạc Ly trong lòng Quân Tiêu Dao, nhưng điều nàng muốn cũng không nhiều lắm.

Chỉ cầu Quân Tiêu Dao có thể chịu trách nhiệm một chút thôi là được, cái này xem như yêu cầu quá đáng sao?

“Cho nên cho mượn bả vai ngươi mười lăm phút là không đủ!”

Dáng vẻ giận dỗi của Nhan Như Mộng lại toát nên vẻ đẹp và khí chất khác. Giống như một băng sơn mỹ nhân tan ra, nở rộ phong tình kiều mị.

“Cũng được, ngươi vui vẻ là được rồi.” Quân Tiêu Dao chỉ có thể nói như vậy.

Mấy ngày sau đó, Nhan Như Mộng bắt đầu củng cố tu vi của bản thân.

Làm thế giúp dù thông qua vật chất Tiên Đạo đột phá, cũng sẽ không có tình trạng căn cơ không ổn định.

Dù sao vật chất Tiên Đạo và những đan dược dùng để đột phá vẫn có sự khác biệt về bản chất.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là Khương Lạc Ly không ở nơi này, cho nên không thể thông qua Nguyên Linh Tiên Thể của nàng để tăng cường hiệu quả của vật chất Tiên Đạo.

Đương nhiên, có một nói một, nếu Khương Lạc Ly ở chỗ này thì chưa chắc Quân Tiêu Dao sẽ lập tức trợ giúp Nhan Như Mộng.

Dù sao Khương Lạc Ly cũng là một bình dấm chua, lúc làm đổ dấm thì sẽ chua ngút trời

Vào thời khắc nào đó, toàn bộ Kiếm Bia Thành bỗng nhiên vang lên tiếng ồn ào, xôn xao cả lên.

“À, sắp mở ra sao?”

Quân Tiêu Dao và Nhan Như Mộng ra cửa, đều phát hiện các thiên kiêu khác đang lao ra bên ngoài Kiếm Bia Thành.

Giờ phút này, trong hư không ngoài Kiếm Bia Thành, không biết khi nào đã có một nam tử trung niên mặc y bào bằng vải bố xám, dung mạo bình phàm tới cực điểm đang đứng.

Ông ta thu lại khí tức trên người, trong lòng có ôm một thanh thiết kiếm bình thường không có gì nổi bật, thậm chí thiết kiếm kia còn có chút rỉ sắt.

Những thiên kiêu lao ra Kiếm Bia Thành nhìn thấy nam tử áo bào tro kia, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ mặt kinh nghi.

Kiếm Trủng là vùng cấm rất kín tiếng trong thập đại vùng cấm Cửu Thiên, hơn nữa nhân số xem như ít nhất, từ xưa đến nay chỉ có ít ỏi vài người, nhiều nhất là mười mấy người.

Cho nên đa số sinh linh Cửu Thiên đều không hiểu biết về cường giả Kiếm Trủng. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng bọn họ cảm giác được sự cường đại của nam tử áo bào tro này.

Không sai.

Tuy rằng nam tử áo bào tro chỉ đứng ở nơi đó, thậm chí trên mặt có một tia lười nhác như vừa mới tỉnh ngủ. Nhưng lại không ai dám nghi ngờ thực lực của ông ta, ít nhất đối với các thiên kiêu ở đây thì nam tử áo bào tro này chỉ dựa vào khí tức cũng đủ để dễ dàng đè suy sụp bọn họ. Cho nên các thiên kiêu ở đây đều im lặng, không ai dám làm càn.

Nam tử áo bào tro cứ ôm thiết kiếm, đứng ở hư không như vậy.

Thậm chí trên mặt còn có vẻ nhập nhèm buồn ngủ.

Mà lúc này, hai con hung thú kéo liễn xa lao đến.

Quân Tiêu Dao và Nhan Như Mộng ngồi trên liễn xa cũng hiện thân.

Bọn họ xuất hiện lập tức khiến cho tứ phương nghị luận.

Vẻ buồn ngủ trên mặt nam tử áo bào tro đang đứng ở hư không bỗng tan đi một chút, trong mắt ông ta hiện lên một tia kiếm quang sắc bén tới cực điểm, nhìn về phía Quân Tiêu Dao.

Quân Tiêu Dao lập tức cảm giác như có một thanh thiết kiếm chặt trời chém đất chém thẳng về hướng mình.

“Tu vi trên chuẩn đế trở lên sao, Kiếm Trủng thật là ngọa hổ tàng long.” Quân Tiêu Dao lộ ra một tia kinh ngạc.

Cũng khó trách từ xưa đến nay Kiếm Trủng chỉ có vài người ít ỏi như vậy, cả người ra báo tin cũng có thực lực cấp bậc chuẩn đế.

Xem ra Kiếm Trủng là quý ở tinh, mà không phải ở nhiều.

“Tiểu gia hỏa Quân gia quả nhiên thú vị, cũng khó trách Quân gia có thể chấp chưởng Tru Tiên Tứ Kiếm.” Nam tử áo bào tro cũng lẩm bẩm trong lòng.

Cả Kiếm Trủng kín tiếng mà cũng nghe nói đến đại danh của Quân Tiêu Dao. Sở dĩ Kiếm Trủng chú ý đến Quân Tiêu Dao là vì một nguyên nhân quan trọng, chính là Quân gia có khống chế Tru Tiên Tứ Kiếm.

Đó chính là Tiên Khí vô thượng thật sự từng chém qua Tiên.

Kiếm Trủng thân là vùng cấm kiếm đạo vô thượng, tự nhiên cũng có cảm giác đặc thù đối với Tru Tiên Tứ Kiếm.

Lúc này, trên trời cao lại có hai bóng dáng đi đến, đó chính là Diệp Cô Thần và Tư Đồ Tuyết.

“Quân huynh, các ngươi tới.” Diệp Cô Thần khẽ nói.

Quân Tiêu Dao hơi gật đầu chào hỏi.

“Này... Hắn...”

Khi nam tử áo bào tro nhìn thấy Diệp Cô Thần thì trên mặt bỗng lộ ra một tia kinh ngạc. Vẻ kinh ngạc này không thể che giấu, mang theo một tia không thể tin nổi.

“Hừm?” Quân Tiêu Dao rất cẩn thận, có khả năng quan sát nhạy bén, hắn lập tức nhận ra sắc mặt khác thường của nam tử áo bào tro, hắn mang theo thâm ý mà liếc nhìn Diệp Cô Thần một cái, trong mắt hiện lên một tia suy tư.

“Đúng rồi, kiếp trước Diệp Cô Thần là kiếm ma Độc Cô Vô Bại, chẳng lẽ...”

Quân Tiêu Dao nghĩ tới thân phận chuyển thế của Diệp Cô Thần.

Kiếm ma, Kiếm Trủng.

Nói không có chút quan hệ nào thì Quân Tiêu Dao không tin.

“Nếu vậy thì càng thú vị.” Quân Tiêu Dao hơi mỉm cười.

“Quân công tử, Diệp công tử, các ngươi tới.”

Cơ Thanh Y cũng hiện thân chào hỏi, ba người đều gật đầu với nhau.

Nam tử áo bào tro kia sau khi kinh ngạc xong thì dời tầm mắt đi. Đôi mắt của ông ta hơi lóe, không biết đang suy tư cái gì.

Mà đúng lúc này, bỗng nhiên, một kiếm quang lộng lẫy tới cực điểm mang theo sát phạt xưa nay chưa từng có trực tiếp giáng về hướng Quân Tiêu Dao.

“Không hiểu lễ nghĩa!” Đôi mắt Quân Tiêu Dao lập tức trầm xuống, hắn vung tay áo.

Sức mạnh pháp tắc cuồng mãnh như gió lốc thổi quét ra, với chạm với kiếm quang chặt trời chém đất kia, gây nên gợn sóng đầy trời.

“Hả, là Kiếm Đế Tử của Thánh Linh Chi Khư tới!” Nhìn thấy tia kiếm quang này, rất nhiều thiên kiêu hiểu rõ trong lòng.

“Quân Tiêu Dao, bản đế tử vốn định tìm cơ hội hạ giới trấn áp ngươi, không nghĩ tới ngươi thực sự có gan hùm mật gấu, dám một mình đi lên Cửu Thiên!”

Bình Luận (0)
Comment