Chương 1849: Sát Na Phương Hoa!
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khi mới gặp mặt Kiếm Đế Tử, Đại La Kiếm Thai đã có phản ứng. Quân Tiêu Dao biết bản thể của Kiếm Đế Tử nhất định có lợi rất lớn trong chuyện Đại La Kiếm Thai lột xác.
Cho nên chém giết luyện hóa Kiếm Đế Tử là chuyện rất cần thiết.
Còn vấn đề có khả năng dẫn tới hậu quả nghiêm trọng, Quân Tiêu Dao căn bản không thèm để ý.
“Nếu là kiếm trận thì trong đó phải có truyền thừa gì mới đúng.” Sau khi luyện hóa kiếm hồn chín màu, Quân Tiêu Dao cũng tìm kiếm trong đó.
Bỗng nhiên, ở vị trí trung tâm của mảnh di tích, hắn thấy được một khối bia.
Trên bia chỉ có một vết kiếm dứt khoát.
Vết kiếm kia như trường tồn bất diệt, thậm chí còn tràn ngập một tia khí tức thời gian nhàn nhạt.
“Hả?” Ánh mắt của Quân Tiêu Dao hơi sáng ngời.
Trước đó, hắn từng liếc một cái đã tìm hiểu được thần thông kiếm đạo trên vách đá.
Nhưng với hắn mà nói, lực hấp dẫn của nó không lớn.
Mà vết kiếm trước mắt này không giống bình thường, hẳn là truyền thừa do một tổ tiên thực lực cực mạnh của Kiếm Trủng lưu lại.
“Khí tức thời gian nhàn nhạt...” Quân Tiêu Dao đang thưởng thức.
Cái này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là kiếm này nhanh đến mức có thể tạm ngừng thời gian!
Võ công thiên hạ, chỉ có nhanh là không bị phá.
Kiếm pháp cũng như vậy.
Chỉ cần nhanh đến tột cùng thì cho dù là một thanh mộc kiếm cũng có thể cắt đứt ngân hà, xé rách vũ trụ.
Mà nhất thức kiếm chiêu lưu lại trên bia đá này chính là suy diễn chữ “Nhanh” đó tới cực hạn.
Nhanh đến có thể làm thời gian đình trệ, đây là sự huyền diệu như thế nào.
Hơn nữa Quân Tiêu Dao cảm thấy nếu phối hợp kiếm chiêu này với Như Thị Ngã Trảm của hắn thì càng có hiệu quả như thần!
Như Thị Ngã Trảm, kiếm xuất thì nhất định nhiễm máu, trên cơ bản không thể né tránh.
Mà kiếm chiêu này lại nhanh tới cực hạn, như có thể đình trệ thời gian.
Có thể tưởng tượng, nếu hai thức kiếm chiêu này phối hợp lại với nhau thì sẽ là một kiếm vừa nhanh đến tột cùng, lại không thể tránh thoát.
Chỉ hỏi có đáng sợ hay không.
“Không tồi, đây mới là thần thông kiếm đạo mà ta cần.” Quân Tiêu Dao hơi mỉm cười.
Hắn thật sự chướng mắt thần thông kiếm đạo trước đó, mà chiêu này còn không kém.
Sau đó, Quân Tiêu Dao cũng ngồi xếp bằng trước tấm bia đá, bắt đầu tìm hiểu. Dù sao kiếm chiêu cũng có cấp bậc tương đương với Như Thị Ngã Trảm, cho dù Quân Tiêu Dao yêu nghiệt đến mấy cũng không có khả năng nhìn một cái là hoàn toàn lĩnh ngộ.
Cho nên vẫn phải hao phí một chút thời gian.
Đương nhiên, đặt trên người thiên kiêu khác thì có lẽ chút thời gian này chính là lĩnh ngộ của mấy năm, mười mấy năm, thậm chí vài thập niên.
“Xem ra Quân Tiêu Dao sắp có được thần thông kiếm đạo áp đáy hòm của Thiên Tuyệt Kiếm Thần.” Trong hư không, Kiếm Thất thấy tình cảnh này thì lẩm bẩm.
Nếu là trước đó, ông ta tuyệt đối sẽ không cho rằng có người có thể tìm hiểu được thần thông của Thiên Tuyệt Kiếm Thần trong khoảng thời gian ngắn. Nhưng hiện tại, nhìn thấy sự yêu nghiệt của Quân Tiêu Dao, Kiếm Thất lại cảm thấy đây là đương nhiên.
Sau đó thời gian mấy ngày trôi qua, chỉ cần những thiên kiêu tiến vào Kiếm Trủng không chủ động rời khỏi hoặc là mất mạng vì sự cố thì hoặc nhiều hoặc ít đều có một ít thu hoạch.
Thậm chí Nhan Như Mộng còn có thu hoạch không nhỏ. Nàng lĩnh ngộ một ảo trận kiếm đạo, trùng hợp là rất phù hợp với mộng ảo chi đạo của Thiên Mộng Mê Điệp.
Tất nhiên các yêu nghiệt đỉnh cấp như Kiếm Đế Tử, Hỗn Vương cũng có thu hoạch.
Đặc biệt là Kiếm Đế Tử, dù sao hắn cũng là một thiên kiêu kiếm đạo, hắn bước vào Kiếm Trủng như cá gặp nước.
Thực lực vốn cường hãn của hắn ta cũng nước lên thì thuyền lên, cũng càng ngày càng tự tin trong việc trấn áp Quân Tiêu Dao.
Đương nhiên cũng có thiên kiêu lật xe, tỷ như Huyền Ly, sau khi bị Diệp Cô Thần đánh bị thương nặng thì chỉ có thể chán nản rời khỏi Kiếm Trủng.
Nhưng hiển nhiên, hắn ta sẽ không để yên như vậy.
Nhoáng một cái thì nửa tháng đã trôi qua, rốt cuộc Quân Tiêu Dao ngồi xếp bằng trước tấm bia đá cũng chậm rãi mở mắt ra,
Trong phút chốc, thời gian chung quanh như đình trệ trong chớp mắt.
“Sát Na Phương Hoa, quả nhiên là một thức kiếm chiêu cực kỳ tinh diệu.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm nói.
Trong khoảng thời gian nửa tháng này, rốt cuộc hắn cũng hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm chiêu đó.
Tên của kiếm chiêu này là Sát Na Phương Hoa.
Thế gian vạn vật lướt qua trong giây lát, như Sát Na Phương Hoa, pháo hoa trong chớp mắt.
Mà nhất thức kiếm chiêu này đã lấy ra tinh túy trong đó, tốc độ kiếm chiêu nhanh đến mức giống như thế gian một tia phương hoa trong khoảnh khắc.
Quân Tiêu Dao điều khiển Đại La Kiếm Thai, tùy ý tung ra một kiếm.
Một tia kiếm quang lóa mắt hiện lên.
Trong phút chốc kiếm quang hiện lên, thời gian như đình trệ lại, đương nhiên thời gian không phải thật sự đình chỉ.
Nếu thật sự muốn thời gian ngừng lại thì cho dù là đại đế bình thường cũng khó có thể làm được.
Cho dù là đại đế càng mạnh cũng chỉ có thể ảnh hưởng thời gian trong phạm vi rất nhỏ và rất ngắn ngủi
Trừ phi là thần thoại chi đế mới có tư cách tìm kiếm con sông dài thời gian.
Tuy rằng Quân Tiêu Dao yêu nghiệt, nhưng hiện tại còn không có khả năng ảnh hưởng đến thời gian.
Đây là một loại ảo giác, bởi vì kiếm quang này thật sự quá nhanh, cho nên mới mang đến cho người ta cảm giác thời gian như đình chỉ.
Giống như đạt tới tốc độ ánh sáng, tất cả mọi thứ chung quanh giống như trở nên yên lặng.
Khi tia kiếm quang kia phát ra thì đồng thời cũng giáng xuống tấm bia đá kia. Không có tiếng nổ vang nào, tấm bia đá kia trực tiếp vỡ thành hai mảnh, chỗ mặt vỡ bóng loáng như gương.
Đã có được truyền thừa, di tích này cũng không cần phải tồn tại nữa.