Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1850 - Chương 1850 - Tề Tụ Trên Núi Thiên Kiếm

Chương 1850 - Tề tụ trên núi Thiên Kiếm
Chương 1850 - Tề tụ trên núi Thiên Kiếm

Chương 1850: Tề tụ trên núi Thiên Kiếm

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Không tồi.” Quân Tiêu Dao rất vừa lòng với uy lực của Sát Na Phương Hoa, hắn chỉ tùy ý thúc giục thôi mà đã có uy lực như vậy.

Hơn nữa nếu Sát Na Phương Hoa lại chồng lên Như Thị Ngã Trảm, uy năng kia nhất định sẽ tăng lên gấp bội.

“Cũng đã đến lúc nên đi đến núi Thiên Kiếm.”

Quân Tiêu Dao khởi hành, trực tiếp đi đến nơi sâu nhất trong Kiếm Trủng.

Núi Thiên Kiếm nằm ở chỗ sâu nhất, cũng là nơi truyền thừa quan trọng của Kiếm Trủng, mà thiên kiêu có thể đi đến nơi này đã rất thưa thớt.

Phóng mắt nhìn lại, núi Thiên Kiếm như một thanh cự kiếm, chung quanh có rất nhiều xiềng xích thô to như rồng quấn quanh núi Thiên Kiếm.

Mà trên núi có rất nhiều kiếm khí cắm ngược trong đó, kiếm ý lạnh thấu xương mang theo một uy áp cuồn cuộn.

Đừng nói là bước lên núi Thiên Kiếm, dù chỉ đứng dưới chân núi Thiên Kiếm cũng có cảm giác làm người ta hít thở không thông.

Nhưng, thiên kiêu đầu tiên đi tới núi Thiên Kiếm lại là Diệp Cô Thần và Tư Đồ Tuyết.

“Quân huynh còn chưa tới sao?”

Diệp Cô Thần nhìn chung quanh một vòng, những người khác không có thì hắn không bất ngờ, nhưng Quân Tiêu Dao không xuất hiện mới làm hắn không hiểu nổi.

Dù sao lấy thực lực của Quân Tiêu Dao thì có thể nhẹ nhàng tới nơi đây.

Kỳ thật chỉ vì tìm hiểu thần thông nên Quân Tiêu Dao hơi trì hoãn một chút mà thôi.

“Diệp công tử, không nghĩ tới người đầu tiên tới nơi đây lại là ngươi.” Một tiếng nói trong trẻo vang lên.

Cơ Thanh Y độ không mà đến, cả người được bao phủ trong tiên hoa, trông thật linh hoạt kỳ ảo.

Hiển nhiên nàng cũng có thu hoạch bất phàm ở Kiếm Trủng.

Vèo!

Một tia kiếm quang kéo dài qua bầu trời mênh mông, xé rách hư không.

Kiếm Đế Tử đã đến!

Khí tức trên người hắn thâm thúy hơn trước đó rất nhiều, mỗi một sợi tóc đều như dâng lên kiếm khí. Đồng thời, vết kiếm trên người hắn cũng nhiều lên không ít.

Những vết kiếm này là hiện hóa của kiếm chi quy tắc, chứng tỏ Kiếm Đế Tử lại nắm giữ càng nhiều ý cảnh kiếm đạo hơn trước kia.

Hiển nhiên nơi như Kiếm Trủng là cơ duyên bảo địa chân chính đối với Kiếm Đế Tử, giúp hắn tăng lên rất lớn.

Kiếm Đế Tử cũng nhìn lướt qua.

“Hừm, Quân Tiêu Dao còn chưa tới, xem ra lời đồn cũng chỉ là nói ngoa mà thôi.” Kiếm Đế Tử đạm mạc nói.

Cửu Thiên truyền lưu các loại tin tức, miêu tả Quân Tiêu Dao vô cùng kì diệu. Kết quả hiện tại hắn còn chưa tới được núi Thiên Kiếm.

Trên khung trời bên kia có hung thần chi ý dâng trào, Hỗn Vương cũng đã đến.

Thân thể hắn ta cao lớn hung mãnh, bảy cái đầu dị đầu khác nhau vô cùng dữ tợn, khiến người ta sợ hãi.

Khí tức của hắn ta cũng cường thịnh hơn trước kia rất nhiều, nhưng không tăng lên rõ ràng như Kiếm Đế Tử, dù sao Hỗn Vương không phải thiên kiêu chuyên tu kiếm đạo.

“Quân Tiêu Dao đâu, còn không tới à?”

Hiển nhiên Hỗn Vương cũng muốn nhằm vào Quân Tiêu Dao.

Sau đó lại lục tục có một ít thiên kiêu đi tới.

Nhan Như Mộng cũng xuất hiện.

Nhìn thấy Quân Tiêu Dao còn chưa tới, trong mắt nàng cũng lộ ra một tia lo lắng.

Nàng tin tưởng thực lực của Quân Tiêu Dao, chẳng qua loại lo lắng này là bản năng.

Ngay vào lúc Kiếm Đế Tử và Hỗn Vương muốn mở miệng trào phúng vài câu thì một tiếng nói nhàn nhạt bỗng vang lên.

“Thế nào, đã không chờ được muốn Quân mỗ trấn áp các ngươi à?”

Khi giọng nói vừa dứt, một bóng dáng bạch y thon dài đạp kiếm mà đến.

Quân Tiêu Dao đang giẫm trên Đại La Kiếm Thai, thật sự giống như trích tiên ngự kiếm phi tiên trong thần thoại.

Khí chất của hắn thật mờ ảo, ‘Tiên’ tới cực điểm, có thể nói giờ phút này không ai càng xứng với từ kiếm tiên hơn Quân Tiêu Dao.

Nếu nói kiếm ma là đại danh từ của Diệp Cô Thần, vậy kiếm tiên quả thực như được tạo ra dành riêng cho Quân Tiêu Dao.

Nhưng ai có thể tưởng tượng ra, Quân Tiêu Dao lại không phải một kiếm tu chuyên tu kiếm đạo, điều này thật sự làm người ta có cảm giác phí phạm của trời.

Đôi mắt Nhan Như Mộng sáng ngời, Cơ Thanh Y cũng liếc nhìn Quân Tiêu Dao.

Nàng lại cảm thấy Quân Tiêu Dao có thêm vài phần cảm giác kiếm tu hơn trước kia, nhưng không thể không nói, dáng vẻ của Quân Tiêu Dao thật sự thích hợp làm kiếm tu.

Bạch y phiêu phiêu, một kiếm phi tiên.

Ngặt nổi trước kia Quân Tiêu Dao luôn đi theo con đường bạo lực, động một chút là tung quyền tung chưởng đánh nghiêng đối thủ.

“Cuối cùng cũng hiện thân sao, còn tưởng rằng ngươi không có năng lực tới núi Thiên Kiếm nữa chứ.” Kiếm Đế Tử lạnh nhạt nói.

Rõ ràng hắn mới là kiếm tu, vì cái gì cứ cảm thấy Quân Tiêu Dao nhìn càng giống kiếm tu hơn hắn?

Chẳng lẽ kiếm tu cũng nhìn giá trị nhan sắc à?

“Đừng nói lời thứa thải nữa, Quân mỗ không có hứng thú. Ta chỉ cảm thấy ngươi và Hỗn Vương đừng nên bước lên núi Thiên Kiếm.”

“Tiểu tử giỏi lắm, ý của ngươi là muốn cùng khiêu chiến hai người chúng ta!” Bảy cái đầu của Hỗn Vương cùng phát ra tiếng rống lạnh lẽo, phụt ra hung mang.

Câu này quả thực là miệt thị bọn họ trắng trợn,

“Cũng không khiêu chiến các ngươi, mà là quét dọn rác rưởi.” Câu nói của Quân Tiêu Dao thể hiện đầy sự miệt thị lạnh lẽo.

Sau đó hắn nhìn về phía Diệp Cô Thần và nói: “Diệp huynh, các ngươi đi trước một bước đi, chờ giải quyết xong hai con kiến này thì ta sẽ đuổi theo.”

Nghe Quân Tiêu Dao nói thế, Diệp Cô Thần cũng khẽ gật đầu.

Nếu Quân Tiêu Dao nói hắn muốn một mình xử lý thì Diệp Cô Thần cũng không chủ động xen vào.

Tuy rằng hắn cũng rất muốn đánh một trận với Kiếm Đế Tử, nhưng hiển nhiên Quân Tiêu Dao muốn một mình ôm đồm.

Rống!

Hỗn Vương ra tay trước, bảy cái đầu dị thú cùng phát ra tiếng gào rống, quả thực muốn chấn nát trời xanh.

Ở phía sau hắn mơ hồ như có bảy thú ảnh khủng bố hiện lên, con nào cũng là dị chủng Hồng Hoang khủng bố.

Mà Hỗn Vương gom đủ sức mạnh của bảy đại dị thú vào một thân, khí tức kia thật sự mạnh hơn Sát Vương, Hung Vương trước đó rất nhiều. Cũng khó trách hắn ta có thể đứng thứ hai trong Tứ Tiểu Vương của Thú Quật.

“Trấn áp ngươi, rửa sạch sỉ nhục cho Thú Quật bọn ta!” Hỗn Vương quát lên chói tai, tượng thần trong bảy cái đầu thú của hắn ta phát ra thần quang.

Ngay tức khắc, hắn như có được sức mạnh tượng thần gia trì, mạnh như có thể nâng cả trời.

“Hừm, sức mạnh tượng thần?” Quân Tiêu Dao hơi mỉm cười.

Bàn về cái này thì hắn cũng coi như lão tổ, dù sao hắn cũng có tu luyện Tượng Thần Trấn Ngục Kính, tuy rằng hiện tại đã lâu không vận dụng.

Nhưng tượng thần mà Hỗn Vương cắn nuốt vẫn còn kém thái cổ tượng thần quá xa.

Quân Tiêu Dao giơ tay lên, thần lực dâng trào, lại đan chéo thành chân thân một thái cổ tượng thần, như có thể trấn áp thiên đường và địa ngục, vòi voi vung lên, rống rơi cả sao trời.

“Sao lại vậy, sao ngươi lại có sức mạnh của thái cổ tượng thần?” Hỗn Vương hơi ngẩn ngơ.

Bình Luận (0)
Comment