Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1855 - Chương 1855 - Tên Kiếm, Cầu Bại

Chương 1855 - Tên kiếm, Cầu Bại
Chương 1855 - Tên kiếm, Cầu Bại

Chương 1855: Tên kiếm, Cầu Bại

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trong hư không, Kiếm Thất cũng đang chú ý quan sát.

Ông ta biết, nếu Diệp Cô Thần thật sự có liên quan đến người đó như trong dự đoán của mình thì hắn nhất định có thể leo lên đỉnh, hơn nữa rút ra chuôi kiếm này.

Mà nếu không thể làm được thì cũng chính là ông ta nhận sai.

Thời gian trôi đi từng phút từng giây, bước chân của Quân Tiêu Dao và Diệp Cô Thần vẫn luôn vững vàng, kiên định mà leo lên đỉnh núi.

Cuối cùng vào trước khi đó, hai người cùng bước lên đỉnh.

Tất cả ảo giác đều tan đi.

Ở trước mặt bọn họ chính là gò đất ụ lên như nắm mồ, mà trên gò đất đó có cắm mấy chục chuôi kiếm.

Những thanh kiếm đó có cái cổ xưa, có thanh huyền ảo, có cái chảy xuôi hàn ý vực sâu, hoặc nóng cháy như lửa đỏ, tất cả đều là bội kiếm do tiền nhân của Kiếm Trủng lưu lại.

Trong Kiếm Trủng có một quy định.

Nếu có ai ngã xuống hoặc muốn thoát ly Kiếm Trủng thì sẽ cắm bội kiếm lại trên đỉnh núi Thiên Kiếm, trở thành cơ duyên của hậu nhân.

Xét từ khía cạnh nào đó thì đây cũng là một loại truyền thừa.

Sở dĩ nhân khẩu của Kiếm Trủng ít ỏi mà lại có thể truyền thừa đến nay chính là dựa vào loại quan niệm truyền thừa từ đời này qua đời khác như vậy.

Mỗi một thanh kiếm trong đó đều cực kỳ bất phàm, kém cỏi nhất cũng là chuẩn đế binh, cả đế binh cũng có.

“Không hổ là nội tình của vùng cấm.” Quân Tiêu Dao âm thầm nói.

Tuy rằng đế binh của Quân gia và Quân Đế Đình đều có thể bán sỉ, nhưng cũng không có nghĩa là đế binh không hi hữu, chỉ là nội tình của Quân gia thâm hậu mà thôi.

Mà nội tình của những vùng cấm Cửu Thiên này cũng đã đủ kinh người, nhưng Quân Tiêu Dao cũng không nhìn thấy Tiên Khí trong đó.

Có điều Kiếm Trủng không có khả năng không có Tiên Khí.

Kế tiếp chuyện duy nhất phải làm chính là rút kiếm.

Có thể rút ra một thanh kiếm trong đó chứng tỏ có tư cách gia nhập Kiếm Trủng, còn muốn trở thành truyền nhân Kiếm Trủng thì cần phải sinh ra cộng minh với một thanh kiếm đặc thù.

Còn sinh ra cộng minh với thanh kiếm đặc thù nào trong đó thì Kiếm Thất không có nói.

Ngay vào lúc Quân Tiêu Dao đánh giá những thanh kiếm đó, ánh mắt của Diệp Cô Thần lại bị một thanh kiếm trong đó hấp dẫn.

Chuôi kiếm này có vẻ rất bình phàm trong các thần kiếm, nhưng lại cắm ở vị trí trung tâm.

Đó là một thanh mộc kiếm tầm thường không có gì nổi bật, nhìn qua rất cổ xưa, thậm chí mặt ngoài còn có một ít vết rạn.

Trên chuôi kiếm của có có khắc hai chữ - Cầu Bại!

Có thể nói, chuôi mộc kiếm này không những không nổi bật trong các thần kiếm ngược lại có vẻ khá thô kệch.

Nhưng hai chữ Cầu Bại lại khiến cho chuôi mộc kiếm này không hề bình phàm!

Chỉ cầu một bại!

Đây là đại khí phách kiểu gì!

Trong phút chốc, trong đầu Diệp Cô Thần xuất hiện vô số suy nghĩ, vô số cảnh tượng huyền ảo hiện lên trong đầu.

Trong mơ hồ, hắn như thấy được một bóng dáng hắc y vĩ ngạn đứng sừng sững trong thiên địa, tiếu ngạo trời cao!

Động như sấm sét, tĩnh như cô phong.

Hào khí chấn động hoàn vũ, kiếm quang diệu trường thiên!

Một người một kiếm đi khắp Cửu Thiên, chém hết chuyện bất bình trong thiên hạ!

Đó là sự tiêu sái như thế nào!

Đây là sự phóng khoáng ra sao!

Không ai có thể ngăn cản hắn và kiếm trong tay hắn!

“Đây... Rốt cuộc là ai, kiếp trước? Không, không có khả năng, ta đã chặt đứt kiếp trước.” Suy nghĩ của Diệp Cô Thần rối loạn, hoàn toàn không thể lý giải.

Kiếp trước hắn ta là kiếm ma Độc Cô Vô Bại, tuy rằng cũng rất mạnh, nhưng vẫn có chênh lệch rất lớn với bóng dáng điên cuồng gào thét trong Cửu Thiên, chấn động trời cao trong đầu.

Ngay vào lúc trạng thái của Diệp Cô Thần trở nên khác thường, ánh mắt của Quân Tiêu Dao và Kiếm Thất đều dừng lại trên người hắn.

“Hừm, xem ra ta đoán không sai, giữa Diệp huynh và Kiếm Trủng quả nhiên có nhân quả. Hơn nữa, kiếp trước của hắn cũng có thể chỉ là một vòng trong đó.” Quân Tiêu Dao âm thầm phỏng đoán.

Diệp Cô Thần có thể trùng hợp đi đến Cửu Thiên, có lẽ trong chuyện này chính là nhân quả nào đó đã được định sẵn.

Là tồn tại nào đó trong Kiếm Trủng đang triệu hoán hắn tiến đến.

Mà Kiếm Thất cũng lộ ra ánh mắt hơi chấn động.

Khó có thể tưởng tượng, lấy tâm tính chuẩn đế cao giai như ông ta mà giờ phút này lộ ra một tia rung động.

“Thật là hắn... Đã trở lại sao?”

Giờ khắc này, tuy rằng suy nghĩ của Diệp Cô Thần rối loạn. Nhưng có thể khẳng định một điều, đó chính là hắn cần phải rút ra chuôi mộc kiếm này.

Đây là một loại cộng minh đến từ sâu trong linh hồn - Hắn phải rút ra Cầu Bại!

Diệp Cô Thần tiến lên, giơ tay lên, nắm lấy thân kiếm Cầu Bại.

Ngay tức khắc, một cảm giác huyết mạch tương thông xuất hiện trong lòng Diệp Cô Thần, giống như đây vốn là một bộ phận trong thân thể hắn!

“Kiếm chi chung cực, không câu nệ cùng hình, sơn xuyên hà hải, một thảo một mộc, đều có thể thành kiếm!”

“Đây là... Vô ngã kiếm đạo!”

Giờ khắc này, Diệp Cô Thần đột nhiên nhanh trí, lĩnh ngộ căn nguyên chân lý kiếm đạo chung cực nào đó, lập tức phá tan bình cảnh!

Một kiếm ý khủng bố cuồng ngạo vô song, lại tồn tại ở khắp mọi nơi đã thổi quét thiên địa hoàn vũ!

Diệp Cô Thần rút ra Cầu Bại kiếm!

Vào trước khi đó, toàn bộ Kiếm Trủng đều chấn động, phong lôi kinh biến, như nghênh đón Kiếm Thần buông xuống!

“Rút ra, Diệp Cô Thần kia có tư cách trở thành người của Kiếm Trủng!” Ở chân núi, thiên kiêu thấy tình cảnh này cũng chấn động không thôi.

Bọn họ đã chính mắt chứng kiến một yêu nghiệt kiếm tu ra đời!

“Sao hắn lại như vậy?” Cơ Thanh Y kinh ngạc không thôi.

Tuy rằng Diệp Cô Thần cũng coi như rất có thanh danh ở Tiên Vực. Nhưng nàng không nghĩ tới Diệp Cô Thần có thể đi đến bước này, trở thành tu sĩ của Kiếm Trủng.

“Thú vị, ta càng ngày càng tò mò.” Quân Tiêu Dao hơi mỉm cười.

Một thanh mộc kiếm phản phác quy chân, không khỏi làm hắn nhớ tới vị đại thần kiếm đạo.

Phỏng chừng lai lịch của Diệp Cô Thần cực kỳ khủng bố, hẳn có liên quan đến nhân vật cấm kỵ nào đó.

Đương nhiên, Quân Tiêu Dao cũng không nhàn rỗi. Tuy rằng hắn không có hứng thú quá lớn với việc gia nhập Kiếm Trủng, nhưng cơ duyên nên có được vẫn phải có được.

Quân Tiêu Dao cũng bắt đầu rút kiếm.

Gần như không cần tốn nhiều sức, hắn đã rút ra một thanh kiếm.

“Rút ra đơn giản như vậy?” Thấy tình cảnh này, mọi người cứng họng.

Bình Luận (0)
Comment