Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1857 - Chương 1857 - Thần Thoại Kiếm Đạo, Độc Cô Kiếm Thần!

Chương 1857 - Thần thoại kiếm đạo, Độc Cô Kiếm Thần!
Chương 1857 - Thần thoại kiếm đạo, Độc Cô Kiếm Thần!

Chương 1857: Thần thoại kiếm đạo, Độc Cô Kiếm Thần!

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Sau khi ông ta phất một tay qua, những người còn lại ở đây gồm Cơ Thanh Y, Nhan Như Mộng, Tư Đồ Tuyết và các thiên kiêu Hỗn Vương đều lập tức bị truyền tống tới bên ngoài Kiếm Trủng.

Hiển nhiên, chuyện kế tiếp liên quan đến bí mật của Kiếm Trủng, không có khả năng tuỳ tiện để người ngoài nhìn thấy.

Sau khi nhóm thiên kiêu này bị tiễn đi, thân thể Kiếm Thất cũng biến mất, cả thiên địa chỉ còn lại có Quân Tiêu Dao và Diệp Cô Thần.

Mà lúc này, núi Thiên Kiếm còn đang kịch liệt rung động, xiềng xích quấn quanh núi Thiên Kiếm, thô to như Cù Long cũng chấn động không thôi, phát ra tiếng kim loại va chạm xôn xao.

“Chẳng lẽ...” Trong đầu Quân Tiêu Dao chợt lóe linh quang, lập tức nghĩ tới cái gì.

“Diệp huynh, ta nghĩ ta biết chuôi kiếm đặc thù kia ở nơi nào rồi.” Quân Tiêu Dao hơi mỉm cười.

Diệp Cô Thần khẽ gật đầu, hiển nhiên hắn cũng đã đoán ra được.

Toàn bộ núi Thiên Kiếm nứt nẻ, núi đá lăn xuống, trong đó lại lộ ra một thanh kiếm!

Toàn bộ núi Thiên Kiếm chính là một thanh kiếm!

Cũng chính là chuôi kiếm đặc thù kia!

Mà những xiềng xích thô to như Cù Long đó vừa vặn quấn quanh thân kiếm này.

Thẳng đến tất cả đất đá lăn xuống, diện mạo thật của thiên kiếm mới hoàn toàn hiện hóa ra!

“Tiên Khí...” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm nói.

Trước kia còn nghi hoặc, lấy nội tình của vùng cấm Cửu Thiên thì hẳn không có khả năng không có Tiên Khí mới đúng.

Hiện tại rốt cuộc Tiên Khí của Kiếm Trủng cũng lộ ra, chính là núi Thiên Kiếm dưới chân bọn họ!

“Ha hả, đã quá khứ bao lâu, người có thể đánh thức lão hủ cũng xuất hiện.” Lúc này, một giọng nói bình thản bỗng nhiên vang lên.

Quân Tiêu Dao và Diệp Cô Thần liếc nhìn nhau một cái.

Trong hư không, một bóng dáng hư ảo hiện ra. Đó là một lão giả mặc ma bào trắng thuần, thân thể hơi khòm khòm.

Tuy rằng nhìn qua bình thường không có gì nổi bật, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác bất động như núi, trầm uyên như hải.

Khí tức này còn thâm thúy hơn cả trời sao!

Cường đại!

Đây là cảm giác đầu tiên của Quân Tiêu Dao!

Lão giả này có thực lực không giống người thường!

Tuyệt đối vượt qua đại đế bình thường, đã tới một cảnh giới cực kỳ cao thâm khủng bố!

Thậm chí có thể nói là nội tình của Kiếm Trủng!

Có thể trở thành nội tình thì tuyệt đối không phải phàm tục!

“Lão hủ tên là Vô Danh, các ngươi cũng có thể gọi ta là... Thiên kiếm Vô Danh.” Lão giả tên là Vô Danh cười ha hả và nói.

“Thiên kiếm Vô Danh... chẳng lẽ tiền bối là...” Quân Tiêu Dao sửng sốt.

“Không sai, lão hủ đó là khí linh của Thiên Kiếm này.” Vô Danh nhàn nhạt nói.

Quân Tiêu Dao bừng tỉnh.

Quả nhiên như thế, Tiên Khí chi linh cũng sẽ trở thành nội tình.

“Ồ... Ngươi là chủ nhân của Tru Tiên Kiếm?”

Vô Danh nhìn về phía Quân Tiêu Dao, mang theo một tia kinh ngạc.

Hắn cảm giác được một loại khí tức đặc thù từ trên người Quân Tiêu Dao, là khí tức do Tru Tiên Kiếm để lại.

Quân Tiêu Dao hơi mỉm cười và nói: “Ta thật sự từng chấp chưởng Tru Tiên Kiếm, nhưng hiện tại Tru Tiên Kiếm đang ở trong tay phụ thân ta.”

Khi đánh Ách Họa chung cực, Quân Tiêu Dao đầu đội tam thế quan, tay cầm Tru Tiên Kiếm, trấn sát ách họa, nhưng sau đó Quân Tiêu Dao đã giao Tru Tiên Kiếm cho Quân Vô Hối.

Vô Danh khẽ gật đầu và nói: “Thì ra là thế, Tru Tiên Tứ Kiếm của Quân gia thật sự uy chấn chư thiên, trên trảm tiên Phật, dưới trảm Diêm La.”

Quân Tiêu Dao có chút kinh ngạc, không nghĩ tới thiên kiếm Vô Danh đánh giá Tru Tiên Tứ Kiếm của Quân gia bọn họ cao như vậy.

“Cũng khó trách ngươi có thể thông qua khảo nghiệm của Kiếm Trủng.” Vô Danh nói, lại nhìn về phía Diệp Cô Thần.

Trong mắt ông ta lộ ra một tia hoài niệm nhàn nhạt: “Tất cả đều có định số, ngươi vẫn trở lại.”

“Ta đã trở về? Rốt cuộc ta là ai?” Diệp Cô Thần hỏi.

Khi nắm lấy Cầu Bại kiếm, hắn mơ hồ có cảm giác nào đó, lại không cách nào xác định. Còn có bóng dáng đỉnh thiên lập địa, trường kiếm thí thiên hạ trong ý thức kia nữa.

Rốt cuộc đó là ai?

Quân Tiêu Dao cũng lộ ra một tia cảm thấy hứng thú, tiếp tục lắng nghe.

Vô Danh khe khẽ thở dài và nói: “Trường kiếm thiên hạ, chỉ cầu một bại, sở dĩ Kiếm Trủng có thể đứng vào một trong thập đại vùng cấm thì không thể không kể đến công lao của vị kia.”

“Ai?” Diệp Cô Thần tập trung nhìn lại.

Vô Danh khựng lại, sau đó nói: “Thần thoại kiếm đạo, Độc Cô Kiếm Thần!”

“Thần thoại kiếm đạo, Độc Cô Kiếm Thần!”

Nghe Vô Danh nói thế, Quân Tiêu Dao và Diệp Cô Thần đều lộ ra ánh mắt chấn động.

Lịch đại Kiếm Trủng đều có cường giả kiếm đạo mạnh mẽ tuyệt đối, danh chấn Cửu Thiên. Nhưng có thể được gọi là thần thoại kiếm đạo thì từ xưa đến nay trong Kiếm Trủng chỉ có một người.

Đó chính là Độc Cô Kiếm Thần!

Thần thoại kiếm đạo, sức nặng của bốn chữ này cực kỳ trầm trọng!

Người bình thường tuyệt đối không thể gánh vác được phong hào này.

Phải biết rằng, tên tuổi không chỉ đơn giản là tên tuổi mà thôi, còn có vận số vận mệnh.

Tỷ như Quân Tiêu Dao có danh xưng đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ đồng lứa, cũng có nghĩa là sẽ có vô số người đến khiêu chiến Quân Tiêu Dao, cướp lấy phong hào và khí vận của hắn.

Mà có thể gánh vác phong hào thần thoại kiếm đạo này đã chứng minh vị Độc Cô Kiếm Thần kia tuyệt đối là một cuồng nhân nghịch thiên.

“Độc Cô... Kiếm Thần...”

Khi nghe thấy bốn chữ này, Diệp Cô Thần lâm vào thất thần.

Hắn lại nghĩ tới khi vừa đến Kiếm Trủng, trong đầu hắn đã hiện ra những mảnh cảnh tượng huyền ảo.

Một nam tử hắc y bá thiên tuyệt địa, khí thế tuyệt luân, tay cầm ba thước thanh phong, đối mặt với một số bóng dáng khổng lồ như đi tới từ cuối thần thoại.

Nam tử kia chính là Độc Cô Kiếm Thần sao?

Nhưng...

Rốt cuộc Độc Cô Kiếm Thần có quan hệ gì với hắn kia chứ?

Mà kiếp trước của hắn chính là kiếm ma Độc Cô Vô Bại, cũng lấy Độc Cô làm họ.

Hay đây là nhân quả đã được vận mệnh định sẵn?

Nghe đến đó, Quân Tiêu Dao cũng hơi chắp tay, dò hỏi: “Xin hỏi Vô Danh tiền bối, vị Độc Cô Kiếm Thần kia có quan hệ gì với Diệp huynh?”

Vô Danh nghe vậy chỉ thở dài và nói: “Tính cách của Độc Cô Kiếm Thần quá kiên cường, kiên cường giống như thanh Cầu Bại kiếm này của hắn vậy.”

“Đây là... kiếm mà Độc Cô Kiếm Thần từng dùng qua.” Diệp Cô Thần nhìn Cầu Bại kiếm trong tay, nhất thời tâm thần cũng trở nên hoảng hốt.

Chuôi mộc kiếm có cảm giác huyết mạch đồng nguyên với hắn lại là bội kiếm của Độc Cô Kiếm Thần.

Nói cách khác...

“Không sai, ngươi... Chính là Độc Cô Kiếm Thần!” Vô Danh vừa dứt lời thì ánh mắt đã nhìn thẳng vào Diệp Cô Thần.

Bình Luận (0)
Comment