Chương 1864: Một hòn đá ném hai chim, đi đến dự tiệc!
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Vẻ mặt của Diệp Cô Thần bất biến, thật lâu sau, hắn mới mở miệng nói: “Đây là chuyện của Tư Đồ gia.”
Quân Tiêu Dao hơi mỉm cười và nói: “Tin tức này lại trùng hợp truyền tới Kiếm Trủng hẻo lánh ít dấu chân người, đây là dương mưu.”
Quân Tiêu Dao không tin, chuyện này nhất định chính là Huyền Ly kia cố ý.
“Huyền Ly kia thua ngươi ở Kiếm Trủng, vì làm ngươi ghê tởm, hắn ta đi cưới Tư Đồ Tuyết làm thiếp. Không thể không nói, đám kiêu tử Cửu Thiên này không có bao nhiêu bản lĩnh, nhưng thủ đoạn làm người ta ghê tởm lại không ít.”
Đôi mắt của Diệp Cô Thần đen nhánh như sao trời, hắn nhàn nhạt lắc lắc đầu và nói: “Ta đi chỉ càng làm Tư Đồ Tuyết khó xử. Tuy Tư Đồ gia là gia tộc cấm kỵ, nhưng trong mắt Luân Hồi Hải thì cũng chỉ là một con chó có thể tùy ý xử trí mà thôi.”
“Ta đi đến đó, đối với nàng, với Tư Đồ gia, đều không phải việc tốt.”
“Nhưng... Ngươi sẽ hối hận.” Quân Tiêu Dao nhìn Diệp Cô Thần và nói.
“Hối hận?” Diệp Cô Thần trầm mặc.
Trong đầu hắn bỗng nhiên nhớ lại từng hình ảnh kể từ khi gặp mặt Tư Đồ Tuyết.
Hắn bất ngờ rơi vào Cửu Thiên, được nữ tử này nhặt được.
Từ lúc bắt đầu tò mò, đến sau đó là không có gì giấu nhau.
Nữ tử này thật sự có lần làm trái tim lạnh lẽo của Diệp Cô Thần cảm nhận được một tia ấm áp, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
Hắn là Diệp Cô Thần, cũng là kiếm ma, đồng thời cũng là Độc Cô Kiếm Thần.
Đi theo hắn không có khả năng có được hạnh phúc.
“Ngươi nên suy xét cho kỹ đi, cách tiệc thành hôn còn có một tháng. Thân là bằng hữu, ta cũng không ngại đi với ngươi một chuyến, tuy rằng đi đến Luân Hồi Hải cũng tương đối phiền phức với ta.” Quân Tiêu Dao cười than một tiếng và nói.
Thậm chí hắn cảm thấy, nói chuyện nạp thiếp là nhằm vào Diệp Cô Thần, không bằng bảo là nhắm vào hắn.
Dù sao trước kia tam thiếu chủ Huyền Mạc và nhị thiếu chủ Huyền Ly của Luân Hồi Hải đều muốn hắn đi đến Luân Hồi Hải một chuyến, hình như trên người hắn có bí mật gì rất hấp dẫn Luân Hồi Hải.
Mà hiện tại, Quân Tiêu Dao lại chỉ có thể đi cùng Diệp Cô Thần.
“Một hòn đá ném hai chim, đã muốn làm Diệp Cô Thần ghê tởm, lại muốn nhằm vào ta, không thể không nói, suy nghĩ cũng chu đáo lắm. Nhưng cuối cùng là ai mất mặt đây?” Quân Tiêu Dao lạnh lùng cười trong lòng.
Lúc sau, thời gian một tháng cũng trôi đi từng phút từng giây.
Quân Tiêu Dao không tiếp tục quấy rầy Diệp Cô Thần. Nếu hắn ta thật sự không đi thì Quân Tiêu Dao cũng không nói cái gì nữa.
Thất vọng thì không có gì, vì Quân Tiêu Dao không phải loại Nguyệt Lão rảnh quá không có chuyện gì làm. Cho dù nếu Tư Đồ Tuyết thật sự gả cho Huyền Ly thì hắn cũng không có cảm giác gì.
Chỉ là Quân Tiêu Dao cảm thấy nếu Diệp Cô Thần muốn thật sự bước lên đỉnh cao kiếm đạo thì điều đầu tiên phải làm chính là bài trừ chấp niệm kiếm đạo.
Cái này gọi là không phá thì không xây được.
Mà Tư Đồ Tuyết chính là điểm mấu chốt để bài trừ chấp niệm.
Có thể nói, cho dù Diệp Cô Thần không đi thì thành tựu ngày sau của hắn ta cũng sẽ không thấp hơn Độc Cô Kiếm Thần.
Nhưng mà... Lại không có khả năng vượt qua Độc Cô Kiếm Thần.
Trong một tháng này, tin tức Huyền Ly nạp thiếp cũng truyền ra ngoài, cũng có không ít thế lực chuẩn bị sẵn quà tằng để đi chúc mừng.
Dù sao nhị thiếu chủ của Luân Hồi Hải cũng có thân phận phi phàm, người muốn nịnh bợ hắn ta không phải số ít.
Thế lực khắp nơi cũng bắt đầu hội tụ về hướng Luân Hồi Hải, nơi tổ chức tiệc cưới lần này là ở trong Luân Hồi Hải.
Điều này làm rất nhiều người cũng rất bất ngờ. Theo lý thuyết, dù sao chỉ là nạp thiếp, không phải cưới thê tử, cũng không cần tổ chức ở Luân Hồi Hải, thậm chí căn bản không cần tổ chức tiệc cưới.
Tuy rằng rất nhiều người không hiểu nguyên nhân Huyền Ly gióng trống khua chiêng như thế, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Có lẽ những thiếu chủ vùng cấm đó ăn no không có chuyện gì làm thôi.
Mà chỉ có Quân Tiêu Dao và Diệp Cô Thần biết, mục đích Huyền Ly làm như vậy là cái gì.
Phía Kiếm Trủng, cách thời điểm tổ chức hôn yến còn có bảy ngày.
Diệp Cô Thần vẫn luôn ngồi xếp bằng trên ngọn núi giống như thạch hóa rốt cuộc cũng động.
Hắn mở hai mắt ra, tay cầm Cầu Bại kiếm, vẽ ra một kiếm.
Kiếm này mang theo một loại ý nhị cực kỳ đặc thù, kiếm quang không thể coi là nhanh, thậm chí làm người ta cảm giác rất chậm, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác đặc thù, như có thể làm năm tháng điêu tàn, khiến vạn vật già nua.
Lúc này, tiếng bạch bạch bỗng nhiên vang lên.
“Hay lắm, kiếm chiêu tuyệt diệu.” Quân Tiêu Dao hiện thân, trong ánh mắt mang theo thưởng thức.
Diệp Cô Thần sáng chế ra Vạn Thần Kiếp cũng đã làm hắn rất thưởng thức. Mà hắn cũng rất thưởng thức kiếm này.
Khác với sự bá tuyệt thiên hạ của Vạn Thần Kiếp, một kiếm lại mang đến cho người ta một cảm giác giống như thép trải qua bách luyện lại hóa thành sợi chỉ mềm mại, kéo dài như nước.
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao hiện thân, Diệp Cô Thần không nói thêm cái gì, vác Cầu Bại kiếm ở sau người, đứng dậy bước về hướng hư không.
“Thông suốt?” Quân Tiêu Dao cười nhạt.
Diệp Cô Thần vẫn không lộ ra biểu cảm gì, nói: “Ta đã lĩnh ngộ kiếm chiêu mới, vừa vặn cần tìm một khối đá mài dao, đi cùng ta xem thứ chứ?”
“Không thành vấn đề.” Quân Tiêu Dao cười nói.
Rõ ràng là thẳng nam sắt thép mà còn khẩu thị tâm phi như vậy.
Quân Tiêu Dao dùng Tam Tiểu Vương để kéo xe, cùng Diệp Cô Thần rời khỏi Kiếm Trủng.
Sau khi bọn họ rời đi, bóng dáng của Kiếm Thất bỗng hiện lên trong hư không.
“Ai, tên nào tên nấy cũng không bớt lo. Kiếm Trủng ta thật rước phải hai tên gây chuyện sao?”
Tuy rằng Kiếm Thất bất đắc dĩ, nhưng vẫn âm thầm đi theo. Ông ta không phải lo lắng cho an nguy của Quân Tiêu Dao, dù sao chỗ dựa sau lưng Quân Tiêu Dao cũng cứng hơn Kiếm Trủng nhiều.
Ông ta đang lo lắng cho Diệp Cô Thần, có thể nói Diệp Cô Thần là hy vọng duy nhất để Độc Cô Kiếm Thần tái hiện thế gian, không thể có sơ suất gì được.
...
Luân Hồi Hải là một trong thập đại vùng cấm Cửu Thiên, đứng sừng sững vạn cổ, bất hủ bất diệt.
Được gọi là một tong những nguồn cội luân hồi, thần bí khó lường. Luân Hồi Hải vốn là tồn tại có thể tranh vị trí thứ nhất thứ hai với Trường Sinh Đảo trong thập đại vùng cấm.
Nhưng bởi vì một việc mà Luân Hồi Hải đã trở nên yên lặng, đó chính là Vô Chung Đại Đế từng đánh cho tồn tại vô thượng của Luân Hồi Hải bị thương nặng, làm tồn tại kia trầm miên đến bây giờ.
Đây cũng là nguyên nhân Luân Hồi Hải trầm tịch, nhưng mặc dù tạm thời yên lặng, nội tình của Luân Hồi Hải cũng là không thể nghi ngờ.
Từ chuyện Huyền Ly nạp thiếp lần này, có thể nhìn ra rất nhiều thế lực đều nghe tin mà tới chúc mừng.
Trong trời sao của Cửu Thiên, Tam Tiểu Vương Thú Quật lôi kéo liễn xa, chở Quân Tiêu Dao và Diệp Cô Thần lao tới Luân Hồi Hải.
Diệp Cô Thần im lặng không nói, chỉ là trên nét mặt vẫn luôn lạnh như băng.
Vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn luôn rất nhẹ nhàng.
Mặc dù là đi đến Luân Hồi Hải có địch ý với mình, nhưng vẻ mặt của Quân Tiêu Dao vẫn hết sức thản nhiên, giống như toàn bộ vùng cấm Cửu Thiên cũng chỉ là công viên trò chơi của hắn.
Mà đúng lúc này, một giọng nói bỗng truyền đến: “Hay các hạ chính là Quân Tiêu Dao công tử?”