Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1865 - Chương 1865 - Côn Linh Ngọc Nữ Giả Nam Trang

Chương 1865 - Côn Linh Ngọc nữ giả nam trang
Chương 1865 - Côn Linh Ngọc nữ giả nam trang

Chương 1865: Côn Linh Ngọc nữ giả nam trang

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Quân Tiêu Dao nhìn lại nơi phát ra tiếng nói, phát hiện đó là một tu sĩ trẻ tuổi trắng nõn gầy yếu, môi hồng răng trắng, nhìn dáng vẻ yếu ớt như liễu đứng trước gió.

Tuy rằng là ăn mặc như nam tử áo xanh, nhưng trên cơ bản có thể thấy được là nữ giả nam trang.

Nàng mắt ngọc mày ngài, ánh mắt nhìn về phía Quân Tiêu Dao mang theo một chút tò mò và đánh giá.

Chuyện Quân Tiêu Dao trấn áp Tam Tiểu Vương đã không phải bí mật gì. Cho nên vừa thấy liễn xa do Tam Tiểu Vương kéo đến thì trừ Quân Tiêu Dao ra cũng có có ai khác.

“Chính là Quân mỗ, các hạ là...” Quân Tiêu Dao nói.

“Tiểu sinh Côn Linh Ngọc, không nghĩ tới thật có thể nhìn thấy Quân công tử.” Tu sĩ tên là Côn Linh Ngọc nói.

Tuy nàng là nữ giả nam trang, nhưng cũng khó giấ sự thanh tú và xinh đẹp trên gương mặt, giờ phút này nàng ta đang đánh giá Quân Tiêu Dao với ánh mắt cực kỳ tò mò.

“Chẳng lẽ công tử thật sự muốn đi Luân Hồi Hải?” Côn Linh Ngọc tiếp tục dò hỏi.

“Thế nào?” Quân Tiêu Dao nói.

“Nếu lời đồn không sai thì chắc công tử là truyền nhân của Vô Chung Đại Đế đúng không?” Côn Linh Ngọc nói.

“Không sai.” Quân Tiêu Dao nói.

“Hay là công tử không biết mối hận cũ của Vô Chung Đại Đế và Luân Hồi Hải?” Côn Linh Ngọc dò hỏi.

“Biết, vậy thì thế nào?” Quân Tiêu Dao hơi nghiêng đầu.

Côn Linh Ngọc cũng bị nói cho không biết đáp sao, thân là truyền nhân của Vô Chung Đại Đế, đi đến Luân Hồi Hải không phải là chủ động nhảy vào hố lửa sao?

“Công tử ngươi có biết, nếu ngươi đi đến Luân Hồi Hải thì chẳng khác nào vào ổ cướp, muốn đi ra cũng khó.” Côn Linh Ngọc hảo tâm khuyên nhủ.

“Vậy chẳng phải là càng thú vị, Quân mỗ cũng muốn xem thử Luân Hồi Hải có lá gan dám lưu ta lại hay không.”

Quân Tiêu Dao vừa nói xong thì không muốn trì hoãn nữa, hơi gật đầu chào hỏi rồi lập tức rời đi.

“Ai, từ từ...” ôn Linh Ngọc vừa nói xong thì đã không thấy bóng dáng của Quân Tiêu Dao đâu.

Nàng phồng má, nhưng trong mắt lại hiện ra một tia thần thái.

“Lời đồn nói không sai chút nào, phong thái siêu nhiên, cũng khó trách A Cửu tỷ tỷ cứ ngày đêm nhớ thương. Mặc kệ, đuổi theo đi xem đã, chắc lần này Luân Hồi Hải sẽ trình diễn trò hay!”

Côn Linh Ngọc nói xong thì bước ra một bước, trong nháy mắt đã biến mất trong hư không.

Bên này, trên liễn xa, Diệp Cô Thần nói: “Có lẽ lai lịch của tu sĩ nữ giả nam trang kia cũng không đơn giản.”

“Nói không chừng lại là tiểu thư vùng cấm nhà ai, rảnh quá không có việc gì làm nơi đi dạo khắp nơi, tùy nàng đi thôi.” Quân Tiêu Dao cũng không để ý lắm, hiện tại lực chú ý của hắn nằm trên Luân Hồi Hải.

Ánh mắt Diệp Cô Thần thật trầm tĩnh, chỉ sợ chuyến đi này của hai người bọn họ sẽ khiến cho toàn bộ Luân Hồi Hải gió nổi mây phun.

...

Luân Hồi Hải nằm ở một mảnh trời sao cổ xưa, hơn nữa còn là một mảnh ngân hà rộng lớn.

Phóng mắt nhìn lại, vô số sao trời trải rộng trong đó, hình thành một ngân hà sáng lạn lộng lẫy đến tột cùng.

Cảnh tượng này quá tráng lệ.

Mà trong ngân hà đó lại truyền đến tiếng động như sóng triều vỗ vào bờ, cứ như trong đó có một mảnh biển rộng mênh mông vô ngần.

Mà hiện tại, bốn phương tám hướng cả trời sao có rất nhiều bóng dáng đều hội tụ tại đây - Đó là các tu sĩ Cửu Thiên tới đây để chúc mừng.

Ở trung tâm ngân hà có mở ra một cái thông đạo, tất cả mọi người nối đuôi nhau mà bước vào.

Mà khi tiến vào ngân hà, cảnh tượng trước mắt lại trở nên rộng mở hơn.

Bên trong ngân hà không phải một đại lục, mà là một mảnh hải dương nhìn mãi không thấy được điểm cuối.

Trong hải dương kia có lập loè quang hoa rực rỡ muôn màu, phản chiếu ra vô số cảnh tượng huyền ảo, đại thế chồng chéo, làm người liếc nhìn thôi đã muốn chìm vào trong đó.

Thậm chí có thiên kiêu nhất thời mê tâm thần, thiếu chút nữa rớt vào trong biển, cũng may được những người còn lại kéo trở về.

“Tĩnh tâm ngưng thần, nếu ngươi lọt vào trong biển này thì đừng mơ ra được.” Có người cảnh báo.

Kỳ thật đây cũng là một lớp phòng ngự của Luân Hồi Hải, giống như Kiếm Trủng cũng có Kiếm Khí Tinh Hà, tất nhiên Luân Hồi Hải cổ xưa cũng có thủ đoạn phòng ngự của bản thân.

Mà lúc này, ở bên kia biển cả, từng cây cầu bỗng nhiên lan tràn đến.

Mọi người lập tức bước lên cầu đi qua.

Sau khi bọn họ bước qua, đột nhiên phát hiện từng ngôi sao trời cổ xưa lơ lửng trên Luân Hồi Hải.

Trên sao trời có các loại tiên cung bảo khuyết, đình đài lầu các.

Mà địa điểm tổ chức tiệc cưới của nhị thiếu chủ Luân Hồi Hải - Huyền Ly là nằm trên một ngôi sao trong đó.

Nơi đó giăng đèn kết hoa, tràn đầy hoa quang.

Các tu sĩ Tư Đồ gia đã sớm tập hợp ở nơi đó, trên mặt cả đám đều lộ ra vẻ vui sướng và hưng phấn.

Thiên chi kiêu nữ của gia tộc bọn họ sắp với liên hôn và nhị thiếu chủ của Luân Hồi Hải, tuy rằng chỉ là thiếp thất. Nhưng chỉ cần có thể liên hôn thì địa vị của Tư Đồ gia bọn họ sẽ được củng cố.

Có thể so sánh như thế này, nếu nói trước kia Tư Đồ gia chỉ là một con chó có thể có cũng có thể không đối với Luân Hồi Hải, vậy hiện tại ít nhất Tư Đồ gia sẽ trở thành hạ nhân id Luân Hồi Hải, không phải ai cũng có thể khinh nhục.

Giờ phút này, trong đám người có một lão giả đầy mặt hồng quang, phi thường vui mừng - Đó là gia chủ của Tư Đồ thế gia.

Chờ đến khi tiệc cưới lần này qua đi, có thể đoán ra lực ảnh hưởng của Tư Đồ gia bọn họ cũng càng mở rộng ở Cửu Thiên, thậm chí mơ hồ sẽ cao hơn một ít gia tộc cấm kỵ.

Mà đúng lúc này, trên trời cao có một bóng dáng siêu nhiên đi đến, rõ ràng là Huyền Ly.

“Nhị thiếu chủ tới!”

“Ra mắt nhị thiếu chủ!”

Nhìn thấy Huyền Ly hiện thân, đám khách nhân ở đây đều chắp tay.

“Tham kiến Huyền Ly thiếu chủ!” Tư Đồ gia chủ vội vàng tiến lên chắp tay nói.

Huyền Ly thì nhàn nhạt xua tay và nói: “Tư Đồ gia chủ khách khí, ngày sau Tư Đồ gia chính là một phần tử của Luân Hồi Hải.”

Nghe Huyền Ly nói thế, Tư Đồ gia chủ càng vui sướng, khom người nói: “Có thể trở thành một phần tử của Luân Hồi Hải là vinh hạnh của Tư Đồ gia.”

“Tư Đồ Tuyết đâu?” Huyền Ly hỏi.

“Hồi thiếu chủ, Tư Đồ Tuyết đã trang điểm xong, sắp ra tới.” Tư Đồ gia chủ nói.

Huyền Ly khẽ gật đầu, ánh mắt hắn nhìn về phía trời cao, trên nét mặt hiện ra một tia thâm ý.

“Cuối cùng vẫn không tới sao, Diệp Cô Thần, ngươi thật có thể nhịn đấy.”

“Còn có Quân Tiêu Dao...”

Bình Luận (0)
Comment