Chương 1866: Người phá rối tới
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Huyền Ly hơi nheo đôi mắt lại, tuy rằng hắn nạp Tư Đồ Tuyết làm thiếp thật sự có ý ghê tởm Diệp Cô Thần. Dù sao khi đó Diệp Cô Thần đã làm hắn chật vật như vậy ở Kiếm Trủng.
Nhưng kỳ thật còn có một nguyên nhân, chính là muốn dẫn Quân Tiêu Dao tới cửa.
Cái này không chỉ là ý của hắn, mà còn là ý của Luân Hồi Hải.
“Hay là trên người Quân Tiêu Dao kia thực sự có đại bí mật gì rất quan trọng với Luân Hồi Hải?” Trong lòng Huyền Ly cũng có một tia nghi hoặc.
Mà đúng lúc này, rốt cuộc Tư Đồ Tuyết đội mũ phượng khăn quàng vai cũng xuất hiện.
Trên đầu nàng ta phủ khăn voan đỏ thẫm, được bốn thị nữ mặc váy đỏ lôi kéo đi đến.
Ở đây lập tức phát ra tiếng hoan hô, còn có rất nhiều nữ tu sĩ lộ ra ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
Có thể gả vào vùng cấm sinh mệnh, cho dù chỉ là thiếp thất, nhưng thân phận địa vị đã có biến hóa vượt bậc rồi.
Nhìn thấy Tư Đồ Tuyết hiện thân, Huyền Ly cũng hơi mỉm cười.
Tuy rằng mục đích chủ yếu hắn ta làm như vậy là nhằm vào Diệp Cô Thần và Quân Tiêu Dao, nhưng không thể không nói, Tư Đồ Tuyết cũng là một giai nhân.
Tuy không nói có thể so sánh với ba vị tiên tử Tiên Lăng, nhưng cũng rất xuất sắc.
Tư Đồ Tuyết bước về hướng Huyền Ly, có chút cứng đờ. Nhưng bởi vì bị khăn voan đỏ thẫm che lấp, cho nên không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt của nàng.
Kế tiếp, sau một đợt nghi thức đã coi như kết thúc buổi lễ.
Tư Đồ gia chủ đã gấp không chờ nổi.
Mà đúng lúc này, trên trời cao bỗng nhiên truyền đến tiếng huýt gió sắc nhọn, đó là âm thanh hư không bị xé rách.
Một kiếm quang nới liền trời đất giáng lên đài cao, nhắm ngay vào Huyền Ly.
Huyền Ly đanh mắt lại, giơ tay lên, sức mạnh pháp tắc dâng trào!
Ầm ầm một tiếng vang lớn, kiếm quang kia giáng xuống, cắm nghiêng trên mặt đất, rõ ràng là một thanh mộc kiếm!
“Thủ hạ bại tướng, hôm nay dùng ngươi để thử kiếm!”
…
Giọng nói lãnh khốc truyền khắp trên trời dưới đất, khiến tất cả khách khứa ở đây đều trợn mắt há hốc mồm.
Trong ngày đại hỉ này, đứng trong Luân Hồi Hải, khiêu khích nhị thiếu chủ của Luân Hồi Hải, đây là không muốn sống nữa?
Mà nghe thấy giọng nói này, Tư Đồ Tuyết đội khăn voan đỏ thẫm lại run lên nhè nhẹ.
Trong hư không, hai bóng dáng giẫm lên hư không bước đến - Tất nhiên đó là Diệp Cô Thần và Quân Tiêu Dao.
“Là Quân Tiêu Dao, người bên cạnh hắn hẳn là chính là truyền nhân mới xuất hiện của Kiếm Trủng, Diệp Cô Thần.”
“Nghe nói hắn chính là thiên kiêu của Hoang Cổ Diệp gia Tiên Vực.”
“Chỉ là, rốt cuộc tình huống hiện tại là như thế nào?”
Các tu sĩ ở đây cũng không biết yêu hận tình thù giữa Diệp Cô Thần, Tư Đồ Tuyết và Huyền Ly, cho nên đều lộ ra vẻ mặt ngơ ngác.
“Quả nhiên các ngươi vẫn tới.”
Nhìn thấy hai người đã đến, Huyền Ly không những không giận, trên mặt lại lộ ra ý cười lạnh lẽo: “Cái này có xem như thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại lao vào không?”
Nghe Huyền Ly nói thế Quân Tiêu Dao khẽ cười một tiếng và nói: “Một Luân Hồi Hải mà thôi, không đến mức, thật sự không đến mức.”
Nhìn thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm này, tất cả khách khứa ở đây đều im lặng, không dám lớn tiếng nói chuyện.
Cả khung cảnh lâm vào sự tĩnh mịch quỷ dị.
Hai bên đều không dễ trêu chọc.
Cho dù là Diệp Cô Thần, trước đó lấy bối cảnh Hoang Cổ Diệp gia của hắn ta, có lẽ thật sự không có lực chấn nhiếp quá lớn ở Cửu Thiên.
Nhưng hiện tại đã khác, hắn chính là truyền nhân của Kiếm Trủng, thân phận lập tức trở nên không giống vậy.
Càng đừng nói còn có một Quân Tiêu Dao địa vị càng khủng bố chống lưng cho hắn ta.
Hai bên đều là đại nhân vật, không thể trêu vào.
“Tiểu Diệp Tử, vì cái gì chàng lại tới!” Đúng lúc này, Tư Đồ Tuyết kia bỗng giơ một tay kéo khăn voan đỏ xuống.
Nàng ta đã rơi lệ đầy mặt!
Đồng tử của Diệp Cô Thần khẽ run lên, trái tim lạnh nhạt cô tịch của hắn ta lần đầu tiên bị đánh trúng!
“Tiểu Diệp Tử, vì sao lại tới, nếu chàng không tới, có lẽ ta còn có thể quên mất chàng. Mà hiện tại, chàng muốn ta làm sao bây giờ?” Gương mặt Tư Đồ Tuyết phủ kín nước mắt.
Một bên là gia tộc, một bên là nam tử mà nàng ái mộ. Đối với một nữ tử thì chuyện này quá trầm trọng.
Nhìn đến đây, khách khứa mới bừng tỉnh hiểu ra rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, hoá ra không phải tới khiêu khích, là tới cướp người.
“Thì ra là thế, Tư Đồ gia tiểu thư kia có chuyện xưa với truyền nhân của Kiếm Trủng.” Có người khe khẽ nói nhỏ.
Vậy xem ra, cách làm của Huyền Ly thật sự có chút ghê tởm.
Đương nhiên, cũng không ai thật sự dám nói như vậy, dù sao hiện tại là đang ở địa bàn của Luân Hồi Hải.
“Tư Đồ Tuyết, rốt cuộc ngươi đang nói cái gì!” Bên kia, một lão giả, cũng chính là Tư Đồ gia chủ, đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó tức giận không thôi.
Rõ ràng chỉ thiếu một bước là Tư Đồ gia bọn họ có thể một bước lên trời, kết quả lại xảy ra chuyện này.
Không sai, hiện tại Diệp Cô Thần cũng coi như truyền nhân vùng cấm, thân phận không tầm thường. Nhưng dù vậy, trong mắt Tư Đồ thế gia thì Diệp Cô Thần vẫn không thể so sánh với Huyền Ly.
Thứ nhất, Tư Đồ gia bọn họ vẫn luôn đi theo Luân Hồi Hải.
Thứ hai, tuy rằng Kiếm Trủng cũng là vùng cấm, nhưng trong các vùng cấm thì bọn họ xem như đặc thù, tự cổ chí kim chỉ có vài người đến mười mấy người mà thôi.
Không nói yếu ớt, nhưng so sánh với những vùng cấm số người đông đảo, huyết mạch thâm hậu thì thật sự có chút yếu kém.
Tư Đồ gia gia nhập Luân Hồi Hải thì còn có thể mượn đại thế của Luân Hồi Hải.
Nhưng Kiếm Trủng thì sao?
Chỉ có ít ỏi vài người như vậy. Hơn nữa chủ yếu là Kiếm Trủng còn không tham dự đại thanh tẩy.
Theo lý thuyết, trong mỗi lần đại thanh tẩy, các vùng cấm đều có được chỗ tốt rất lớn, Tư Đồ gia bọn họ cũng có thể thơm lây.
Cho nên đối Tư Đồ gia chủ mà nói, Kiếm Trủng vẫn thua kém hơn Luân Hồi Hải.