Chương 1873: Kiếm Thất giải vây
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mà lúc này, một bàn tay to ấn xuống, chặn lại thế công của Quân Tiêu Dao.
“Quân gia tiểu bối, vừa vừa phải phải.”
Một bóng dáng cả người tràn ngập quang huy xuất hiện, đó là một chuẩn đế của Luân Hồi Hải.
“Đánh nhỏ xong tới già, không nghĩ tới vùng cấm sinh mệnh cũng là như thế.” Quân Tiêu Dao cười nhạt, thu tay lại.
Hắn cũng không nghĩ có thể giết ba vị thiếu chủ ở địa bàn của Luân Hồi Hải, điều này không hiện thực.
Luân Hồi Hải cũng không phải ăn mà không làm, không có khả năng ngồi nhìn thiếu chủ nhà mình bị giết ở cửa nhà.
“Nếu các ngươi đã thua thì hôn ước với Tư Đồ cô nương cũng trở thành phế thải.” Quân Tiêu Dao đưa ra một câu phán quyết.
Sắc mặt Huyền Ly khó coi đến cực điểm, như tô lên một màu xám đáy nồi.
Nhưng hắn cũng không nói thêm cái gì.
Còn Tư Đồ gia chủ nhìn thấy một quyền siêu thần của Quân Tiêu Dao thì càng không dám nói thêm câu nào nữa.
Hơn nữa bọn họ cũng sẽ không làm gì Tư Đồ gia, dù sao đã mất mặt đến vậy, nếu còn lôi Tư Đồ gia ra trút giận thì nhất định sẽ bị ngoại giới giễu cợt.
Cho nên chuyện này xem như viên mãn.
Tư Đồ Tuyết cũng chảy nước mắt vui sướng.
Tuy rằng Diệp Cô Thần vẫn không có biểu cảm gì, nhưng khóe miệng hắn ta cũng lộ ra nụ cười.
Có thể nói, có kết quả như vậy đều là nhờ Quân Tiêu Dao một tay trợ giúp.
Diệp Cô Thần là người có ân tất báo, hắn cũng đã nhận định Quân Tiêu Dao là tri kỷ cả đời. Lần này Quân Tiêu Dao tận tâm giúp hắn như thế, lần sau nếu Quân Tiêu Dao có bất cứ yêu cầu gì, Diệp Cô Thần tuyệt đối sẽ không chút do dự.
Mà thân là truyền nhân của Kiếm Trủng, ở một mức độ nào đó thì ý chí của Diệp Cô Thần cũng được xem như là ý chí ngày sau của Kiếm Trủng.
Nói cách khác, Quân Tiêu Dao đã hoàn toàn kéo Kiếm Trủng đến phe của mình.
“Hôm nay Quân mỗ đã làm chư vị mất hứng, gặp lại.” Quân Tiêu Dao nhìn quanh một vòng, nhàn nhạt nói.
Những tu sĩ Cửu Thiên ở đây đều cười làm lành.
Mà khi đám người Quân Tiêu Dao chuẩn bị rời đi, chuẩn đế của Luân Hồi Hải lại lạnh nhạt mở miệng nói: “Gây chuyện ở Luân Hồi Hải xong rồi cứ rời đi như vậy sao?”
“Hay là Luân Hồi Hải muốn giữ ta lại?” Vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn rất bình đạm.
Cả Thánh Linh Chi Khư cũng phải nén giận, Luân Hồi Hải lại muốn như thế nào?
“Thế nào, lẽ nào Luân Hồi Hải không có tư cách này?” Chuẩn đế của Luân Hồi Hải đạm mạc nói.
“A... Nhưng hy vọng các ngươi suy xét rõ ràng, hẳn các ngươi không đến mức ngu xuẩn hơn cả đám người đá của Thánh Linh Chi Khư kia.”
Cả Thánh Linh Chi Khư cũng biết hiện tại không phải lúc trêu chọc Quân gia, hẳn Luân Hồi Hải còn không ngu ngốc như vậy.
Càng đừng nói Luân Hồi Hải còn có một khuyết điểm rất lớn, chính là cấm kỵ vô thượng bị Vô Chung Đại Đế đánh trọng thương kia vẫn còn đang ở trầm miên, họ thiếu hụt chiến lực cao cấp nhất.
“Hừ, chuyện khác thì tạm thời bỏ qua, có lẽ quyền pháp trước đó ngươi thi triển ra có xuất xứ từ Luân Hồi Hải bọn ta. Cho nên, ngươi phải tạm thời ở lại Luân Hồi Hải, chờ điều tra rõ ràng xong thì lại thả ngươi rời đi.” Chuẩn đế của Luân Hồi Hải lạnh lùng nói.
Quân Tiêu Dao lộ ra nụ cười lạnh, quả nhiên đuôi cáo cũng đã thò ra rồi.
Phỏng chừng Luân Hồi Hải này thật sự muốn có được một thứ gì đó từ trên người hắn, cho nên mới trăm phương nghìn kế muốn giữ hắn ở lại Luân Hồi Hải.
“Nếu nói như vậy, chẳng phải tất cả những thứ thuộc về luân hồi đều là sở hữu của Luân Hồi Hải các ngươi?” Quân Tiêu Dao châm chọc.
“Đó là đương nhiên.” Chuẩn đế của Luân Hồi Hải trả lời rất đương nhiên.
“Nếu bản thần tử nói không thì sao?” Quân Tiêu Dao nói.
“Vậy chỉ có thể giữ ngươi ở lại Luân Hồi Hải trước, chờ Quân gia tới cửa đòi người.” Chuẩn đế của Luân Hồi Hải phát ra khí tức, mơ hồ đàn áp về hướng Quân Tiêu Dao.
Trong mắt Diệp Cô Thần nở rộ ra một tia lạnh lẽo kinh người, đứng ở bên cạnh Quân Tiêu Dao.
Bởi vì hắn mà Quân Tiêu Dao rơi vào phiền toái, tất nhiên hắn không có khả năng bỏ Quân Tiêu Dao lại mà rời đi.
Mà đúng lúc này, một giọng nói có chút lười nhác đột nhiên vang lên: “Xin lỗi, hai tiểu gia hỏa của Kiếm Trủng bọn ta thật sự khó quản, đường đường là vùng cấm Luân Hồi Hải, hẳn sẽ không bụng dạ hẹp hòi như vậy đúng không?”
Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt chuẩn đế của Luân Hồi Hải trở nên càng lạnh lùng.
“Kiếm Trủng, Kiếm Thất!”
…
Trong hư không, một nam tử áo bào tro ôm thiết kiếm nói rất tản mạn, nhàn nhạt lên tiếng. Tất nhiên chính là Kiếm Thất âm thầm đi theo đến.
Dù sao hiện tại Diệp Cô Thần có ý nghĩa phi phàm với Kiếm Trủng, tuyệt đối không thể có sơ suất gì được.
Mà Diệp Cô Thần lại cột chung với Quân Tiêu Dao, cùng tiến cùng lui.
Hơn nữa, tuy Quân Tiêu Dao không phải truyền nhân của Kiếm Trủng, nhưng cũng đã gia nhập Kiếm Trủng. Cho nên mặc kệ như thế nào, Kiếm Thất không thể làm như không thấy.
“Kiếm Trủng, các ngươi thật sự muốn đối đầu với Luân Hồi Hải bọn ta sao?” Vẻ mặt chuẩn đế của Luân Hồi Hải vô cùng lạnh nhạt.
Kiếm Thất như không nhìn thấy sự lạnh lẽo trong mắt chuẩn đế của Luân Hồi Hải, tùy ý nhún vai và nói: “Luân Hồi Hải không đến mức bụng dạ hẹp hòi mà đi so đo với hai hậu sinh vãn bối đúng không. Huống chi ba vị thiếu chủ của các ngươi không phải đang lành lặn đứng ở chỗ này sao.”
“Kiếm Đế Tử ngã xuống, Thánh Linh Chi Khư cũng chưa có đại động tĩnh gì, Luân Hồi Hải các ngươi cũng nên thấy đủ, dù sao người không có việc gì đã là rất may mắn rồi.”
Lời này của Kiếm Thất làm sắc mặt chuẩn đế của Luân Hồi Hải càng lạnh nhạt, ý này là Quân Tiêu Dao đã thủ hạ lưu tình với ba vị thiếu chủ?
“Vậy ý ngươi là Luân Hồi Hải bọn ta còn phải cảm tạ người này?” Chuẩn đế của Luân Hồi Hải giận quá hóa cười mà nói.
“Vậy cũng chưa chắc không thể.” Kiếm Thất lộ ra vẻ mặt vô vị.