Chương 1876: Côn Luân Khâu đến từ vùng cấm
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đúng vậy, đến bây giờ hắn còn chưa thu qua một đồ đệ.
Tuỳ tùng và đồ đệ hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, tính chất khác biệt.
Cả chọn lựa tuỳ tùng mà Quân Tiêu Dao cũng rất bắt bẻ, càng đừng nói là thu đồ đệ.
Đó chính là tồn tại được truyền thừa y bát của hắn, không có tư chất dị số trở lên, không phải yêu nghiệt vạn cổ thì có tư cách làm đồ đệ của hắn sai?
Hơn nữa hiện tại Quân Tiêu Dao cũng không có tính toán thu đồ đệ.
“Vì cái gì?” Côn Linh Ngọc bĩu miệng.
“Không vì sao cả, chỉ không muốn, hơn nữa, cả lai lịch mà ngươi cũng không báo ra, vậy xem như có thành ý sao?” Quân Tiêu Dao nói.
Đây là tiếp tục đào hố, muốn làm người ta rơi vào bẫy.
“Hưm... Được thôi, kỳ thật ta đến từ Côn Luân Khâu.” Côn Linh Ngọc nói đúng sự thật.
“Một trong thập đại vùng cấm, Côn Luân Khâu?” ánh mắt của Quân Tiêu Dao chợt lóe.
Quả nhiên trước kia hắn đoán không sai, nàng thật sự có chút lai lịch, không nghĩ tới thật là tiểu thư của một vùng cấm.
Quân Tiêu Dao thật sự hiểu biết rất ít về Côn Luân Khâu, đây là một vùng cấm kín tiếng giống như Kiếm Trủng, thậm chí còn im lặng hơn cả Kiếm Trủng.
Trên cơ bản Cửu Thiên đều rất ít nhìn thấy tu sĩ Côn Luân Khâu, bọn họ quả thực như một đám thích ru rú trong nhà, trên cơ bản không ra khỏi cửa.
“Quân công tử, ở Côn Luân Khâu cũng có cố nhân đang chờ ngươi đấy.” Côn Linh Ngọc bỗng nghịch ngợm mà chớp chớp mắt.
“Ai?” Quân Tiêu Dao hỏi.
“Chịu làm sư phụ của ta thì ta sẽ nói cho ngươi.” Côn Linh Ngọc giảo hoạt cười.
“Vậy thì thôi, sau này ta sẽ tự đi đến Côn Luân Khâu bái phỏng một chuyến.” Quân Tiêu Dao nói.
“Hừ, keo kiệt, nhưng Côn Linh Ngọc này sẽ không từ bỏ!”
“Đúng rồi, còn nói cho ngươi biết một chuyện, lần này Đoạn Thiên Cốc sẽ có không ít người đến xem cuộc chiến. Thậm chí vị Trường Sinh Thiên Nữ đứng thứ tư trên Long Phượng bảng của Cửu Thiên cũng có tới. Nàng chính là đệ nhất mỹ nhân của Cửu Thiên.” Côn Linh Ngọc cảm thán.
Nàng vốn rằng rằng Quân Tiêu Dao sẽ có hứng thú đối với đệ nhất mỹ nhân Cửu Thiên có thực lực và mỹ mạo sóng vai, ai ngờ ánh mắt của Quân Tiêu Dao lại đột nhiên ngưng tụ ra từng chút lạnh lẽo.
“Trường Sinh Đảo...”
Đối với vùng cấm có liên quan rất lớn đến lời nguyền Thánh Thể, hắn thật sự không có chút hảo cảm nào cả.
Hơn nữa, tuyệt thế yêu nghiệt đứng đầu trên Long Phượng bảng của Cửu Thiên cũng là thiên kiêu của Trường Sinh Đảo!
…
Thời gian trôi đi, cách cuộc chiến Đoạn Thiên Cốc cũng càng ngày càng gần.
Trong khoảng thời gian gần đây có lời đồn rằng Thất Thải Đạo Nhân lại bước thêm được một cấp bậc nhỏ trong Huyền tôn chi cảnh. Điều này làm rất nhiều người đều cảm thán, không hổ là yêu nghiệt đứng đầu của Thánh Linh Chi Khư.
Mà tương phản với hắn ta chính là Quân Tiêu Dao lại không có bất cứ động tĩnh gì truyền ra, chuyện này làm rất nhiều người không khỏi nghi hoặc, rốt cuộc Quân Tiêu Dao có thể tới điểm hẹn hay không?
Có lẽ hắn chỉ nhất thời nói cho sướng miệng mà thôi.
Nhưng dù như thế nào, khi sắp đến ngày ước chiến ngày thì vô số tu sĩ Cửu Thiên cũng đi về hướng Đoạn Thiên Cốc.
Đoạn Thiên Cốc là một địa điểm nổi danh của Cửu Thiên, đây là di tích do Loạn Cổ để lại.
Lúc trước, Loạn Cổ Đại Đế đại chiến với Thánh Linh Chi Khư, tay cầm Loạn Cổ Phủ, chém giết vô số những Thánh Linh đại thành tại đây.
Phủ quang cuồn cuộn kia như bổ ra vũ trụ, hình thành một vực thẳm khủng bố sâu không thấy đáy.
Cho nên Đoạn Thiên Cốc này không phải phải là sơn cốc, mà là một vực sâu đại liệt cốc hư không!
Khó có thể tưởng tượng, địa hình kinh người như thế lại do Loạn Cổ Đại Đế dùng một rìu bổ ra.
Mà cho tới bây giờ, sâu trong Đoạn Thiên Cốc vẫn trải rộng phủ quang khủng bố và quy tắc hủy diệt. Cho nên cũng không ai có thể thâm nhập Đoạn Thiên Cốc.
Dần dà, nơi đây đã trở thành một địa điểm nổi danh, cũng là nổi đau vĩnh viễn của Thánh Linh Chi Khư.
Hiển nhiên Thất Thải Đạo Nhân chọn địa điểm quyết chiến ở chỗ này cũng có thâm ý.
Quân Tiêu Dao là truyền nhân của Loạn Cổ, nếu hắn ta đánh bại Quân Tiêu Dao tại nơi đây thì không khách gì rửa sạch sỉ nhục của Thánh Linh Chi Khư.
Cho nên dù là đối với hắn hay Thánh Linh Chi Khư thì trận chiến này cũng có ý nghĩa phi phàm.
Mà giờ phút này, ở chung quanh Đoạn Thiên Cốc sớm đã có rất nhiều tu sĩ Cửu Thiên đi tới.
Sinh linh của các đại gia tộc cấm kỵ, thậm chí vùng cấm đều có người tiến đến, dù sao rất nhiều người đều muốn biết rốt cuộc năm thiên kiêu đứng đầu Long Phượng bảng của Cửu Thiên, yêu nghiệt cấp Huyền tôn chân chính có năng lực trấn áp Quân Tiêu Dao hay không.
Ban đầu những sinh linh Cửu Thiên đều không cho rằng Quân Tiêu Dao có cơ hội thắng.
Nhưng sau khi trải qua chuyện ở Luân Hồi Hải, trong lòng những sinh linh Cửu Thiên đều cảm thấy không chắc chắn.
“Các ngươi nói, nếu lần này Quân Tiêu Dao còn thắng thì sẽ như thế nào?”
“Không phải Quân Tiêu Dao muốn đẩy ngang tất cả kiêu tử của Long Phượng bảng Cửu Thiên đó chứ?”
“Không, tuyệt đối không có khả năng, một thiên kiêu tới từ Tiên Vực nghiền áp tất cả thiên kiêu Cửu Thiên chúng ta thì còn giống cái gì!”
“Không sai, tạm thời không đề cập tới Thất Thải Đạo Nhân, trong năm người đứng đầu Long Phượng bảng của Cửu Thiên thì hai vị thuộc Trường Sinh Đảo kia chính là cấm kỵ tuyệt đối.”
“Còn có đại ma vương Tiên Ma Động Thiên và Thao Vương đứng đầu Tứ Tiểu Vương của Thú Quật.”
“Mặt khác, còn có một Thần Sơn thiếu chủ Vương Diễn thần bí khó lường, đến bây giờ còn chưa hoàn toàn bày ra thực lực.”
“Quân Tiêu Dao kia yêu nghiệt đến mức nào cũng không có khả năng đẩy ngang tất cả thiên kiêu của Cửu Thiên chúng ta.”
Có người phản bác, cho rằng điều này căn bản là không có khả năng.
Nếu chuyện như vậy thật sự xảy ra, vậy mặt mũi của Cửu Thiên bọn họ biết để ở đâu, còn cao cao tại thượng như thế nào?
Mà theo thời gian chuyển dời, cũng có càng ngày càng nhiều tu sĩ Cửu Thiên đến chỗ này, hơn nữa thân phận cũng càng ngày càng cao.
“Ồ... ba thiếu chủ của Luân Hồi Hải tới!” Có người hô nhỏ.