Chương 1887: Võ Phong Tử Nhiếp Chiến, gặp lại A Cửu
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhắc tới đây, giọng nói của Côn Hư Tử có chút trầm trọng.
Côn Linh Ngọc vốn tinh quái lém lỉnh, giờ phút này cũng trầm mặc không nói.
Hiển nhiên chuyện cũ này là một vết sẹo vĩnh viễn không thể khép lại đối với Côn Luân di tộc bọn họ.
“Xin lỗi, nhắc tới chuyện thương tâm của các ngươi.” Quân Tiêu Dao hơi tỏ ý xin lỗi.
Côn Hư Tử hít sâu một hơi, bình phục nỗi lòng rồi lắc lắc đầu và nói: “Quân huynh khách khí, đây vốn đã là lịch sử rất cổ xưa.”
“Hơn nữa, Côn Luân di tộc có thể kéo dài đến nay, thành lập Côn Luân Khâu ở Cửu Thiên cũng lại nhờ vào Quân gia các ngươi trợ giúp.” Côn Hư Tử nói.
“Quân gia?” Quân Tiêu Dao sửng sốt.
Sao lại dính dáng đến Quân gia kia chứ?
Côn Hư Tử cười nói: “Lúc trước nhất tộc Côn Luân bị Thương tộc đánh tan, Thương tộc vốn muốn diệt sạch toàn bộ huyết mạch của nhất tộc Côn Luân, nhưng vào thời khắc mấu chốt, Quân gia nhúng tay, ngăn cản Thương tộc. Thương tộc vẫn luôn rất kiêng kỵ Quân gia, lại nhìn thấy tu sĩ tộc của ta đều bị giết gần hết, cho nên cuối cùng cũng không hạ tử thủ.”
“Không có Quân gia thì không có Côn Luân Khâu hôm nay. Tuy rằng đối với Quân gia, có thể đây là chuyện nhỏ không tốn sức gì, nhưng tộc của ta vẫn luôn ghi nhớ ân này.” Côn Hư Tử nói.
Quân Tiêu Dao bừng tỉnh, cuối cùng đã hiểu vì sao ban đầu khi Côn Hư Tử nhìn thấy hắn đã thể hiện ra hảo cảm và thiện ý, thì ra còn có nguyên nhân sâu xa này.
Mà đúng lúc này, nơi xa bỗng có một bóng dáng đi vào, tản ra khí tức cấp bậc chuẩn đế.
Quân Tiêu Dao khẽ nhướng mày lên. Tuy rằng Quân gia có ân với Côn Luân di tộc, nhưng mặt mũi của hắn cũng không lớn như vậy mới đúng, sao có thể làm một chuẩn đế đi ra nghênh đón.
Nhưng càng khiến người ta kinh ngạc còn ở phía sau, chỉ thấy chuẩn đế kia đi về hướng Quân Tiêu Dao, lại trực tiếp quỳ một gối xuống trước Quân Tiêu Dao!
“Mạt tướng là Nhiếp Chiến, tham kiến thiếu chủ!”
“Này...?” Quân Tiêu Dao lập tức cứng họng, đầu óc đều là dấu chấm hỏi.
Chuẩn đế trước mặt mặc giáp trụ, tóc dài rối tung, khí tức hùng hồn, như một cuồng nhân chiến đấu, đấu tranh với thiên nhiên.
Hắn gọi Quân Tiêu Dao là thiếu chủ, nói cách khác...
“Mạt tướng là một trong Thần Vương Bát Bộ Chúng dưới trướng chủ thượng Bạch Y Thần Vương Quân Vô Hối - Nhiếp Chiến!” Chuẩn Đế tên là Nhiếp Chiến nói.
Quân Tiêu Dao bừng tỉnh.
Đây là một trong những Thần Vương Bát Bộ Chúng dưới trướng phụ thân hắn.
Tuy rằng Quân Tiêu Dao chưa gặp được hết tám người bọn họ, nhưng đều có chút hiểu biết. Tỷ như vị Nhiếp Chiến này mang Thiên Võ Thánh Thể, chính là thể chất chiến đấu cực hạn tương tự như Đấu Chiến Thánh Thể.
Nhìn từ danh hiệu của Nhiếp Chiến, Võ Phong Tử, cũng có thể nhìn ra được, khi ông ta chiến đấu giống như hoá điên, căn bản không muốn sống.
Đến lúc này, Quân Tiêu Dao đã chính mắt gặp được bốn vị Thần Vương Bát Bộ Chúng dưới trướng Quân Vô Hối.
Trọng Đồng cầm nữ, A Cửu.
Ma Vương, Lý Tín.
Thiên Hình Giả, Chiến Thần Man.
Võ Phong Tử, Nhiếp Chiến.
Thực lực của Thần Vương Bát Bộ Chúng có cao có thấp, thậm chí nghe đồn tồn tại mạnh nhất có cảnh giới còn cao hơn cả Quân Vô Hối. Quân Vô Hối thật sự lấy nhân cách mị lực và thiên tư yêu nghiệt mới làm những tồn tại đó cam nguyện đi theo.
“Thì ra là Nhiếp Chiến tiền bối, nhưng mà... Sao ngươi lại có mặt ở Cửu Thiên Côn Luân Khâu?” Quân Tiêu Dao lại cảm thấy hết sức nghi hoặc.
Sao thần tướng dưới trướng Quân Vô Hối lại xuất hiện ở chỗ này?
“Việc này nói ra thì rất dài, nhưng trước đó, mời thiếu chủ đi theo ta, có lẽ ngươi sẽ muốn nhìn thấy một người.” Nhiếp Chiến nói.
Ánh mắt của Quân Tiêu Dao chợt lóe.
Hắn đã đoán được là ai, cũng khó trách trước đó Côn Linh Ngọc nói có cố nhân ở đây, thật sự là rất lâu rồi không gặp mặt.
Ngay sau đó, Nhiếp Chiến dẫn đám người Quân Tiêu Dao đi vào sâu trong Côn Luân Khâu.
Một động thiên phúc địa có tiên khí dạt dào, đạo vận lưu chuyển, trong đó có một bóng hình xinh đẹp ngồi xếp bằng.
Áo xám mộc mạc, tay áo phiêu phiêu, cũng khó giấu được dáng người đáng kiêu ngạo, ba ngàn sợi tóc đen khẽ lay động theo gió, che lấp hơn phân nửa dung nhan mộng ảo tuyệt lệ, chỉ lộ ra một góc khuôn mặt trong trẻo, tinh xảo tinh tế giống như chi ngọc.
Nhưng khác với loại mỹ nhân trẻ tuổi, vẻ đẹp của nàng ta có một loại tang thương lắng đọng lại theo năm tháng. Giống như là một đại tỷ tỷ thành thục ổn trọng, mang đến cho người ta cảm giác tĩnh tâm an bình.
Vẻ đẹp của nàng ta vô tranh với thế gian, chỉ một mình đứng ngạo nghễ.
Không phải A Cửu thì còn có thể là người phương nào?
“Bởi vì A Cửu vẫn luôn tu luyện, cho nên tạm thời không nói chuyện thiếu chủ ngài đến Cửu Thiên cho nàng biết.” Nhiếp Chiến đứng bên cạnh nói.
Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu rồi bước vào động thiên phúc địa.
A Cửu vẫn luôn nhắm mắt ngồi xếp bằng tu luyện chợt cảm nhận ra cái gì, hơi mở đồng nhãn ra.
Khi nhìn thấy thanh niên bạch y thanh tuấn sâu sắc kia, A Cửu sửng sốt, sau đó hơi lắc lắc đầu rồi nói nhỏ: “Lại là ảo giác sao, gần đây tu luyện thường xuyên xuất hiện.”
Có câu nói là ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ thấy cái đó.
Sứ mệnh từ trước tới nay của A Cửu là vây quanh Quân Tiêu Dao, cho nên khi tu luyện, ngẫu nhiên sẽ sinh ra ảo giác này.
Nghe thấy lời này, trong lòng Quân Tiêu Dao lại dâng lên chút rung động. Đây là vướng bận như thế nào, mới có thể làm A Cửu thỉnh thoảng nhìn thấy ảo giác về hắn?
“A Cửu, là ta, ta tới rồi.” Quân Tiêu Dao hơi mỉm cười và nói.
“Hừm?” A Cửu lại sửng sốt, sau đó tỉnh táo lại.
Nàng rất bất ngờ, không nghĩ tới có thể nhìn thấy Quân Tiêu Dao ở Cửu Thiên.
“Thiếu chủ.” A Cửu đứng dậy, đi đến trước người Quân Tiêu Dao, muốn hành lễ, nhưng lại bị Quân Tiêu Dao nâng lên.
“Không cần như thế, có thể nhìn thấy A Cửu ngươi ở chỗ này cũng làm ta rất bất ngờ.” Quân Tiêu Dao nói.
Sau khi từ biệt A Cửu tại Táng Đế Tinh ở cổ lộ chung cực, đã cách biệt rất lâu, rốt cuộc cũng đã gặp lại A Cửu.
Thời gian không để lại chút dấu vết nào trên người nàng, trước sau như một, có một vẻ mặt năm tháng lắng đọng lại.
Trên người các nữ tử khác không có loại khí chất tẩy tẫn duyên hoa này, cảnh giới khí tức của A Cửu cũng làm Quân Tiêu Dao cảm thấy bất ngờ.
Thực lực hiện tại của nàng ta rõ ràng đã đạt tới cảnh giới Hỗn Độn Đạo Tôn, tuy rằng chỉ là tiền kỳ, nhưng tốc độ này tuyệt đối thực kinh người. Dù sao khi ở táng đế tinh, nàng cũng chỉ là Thiên Tôn chi cảnh.
Nhưng nghĩ lại, bản thân A Cửu có thiên phú Trọng Đồng, cộng thêm hoàn cảnh tu luyện hậu đãi của Côn Luân Khâu Cửu Thiên, có tốc độ như vậy cũng không phải không thể lý giải.
Chỉ có thể nói suy nghĩ của Quân Tiêu Dao rất đúng.
Nếu A Cửu vẫn luôn ở bên cạnh hắn, làm hộ đạo nhân của hắn thì sẽ kéo chậm tốc độ tu luyện của A Cửu xuống nghiêm trọng. Cho nên khi đó Quân Tiêu Dao mới để A Cửu được tự do, để nàng có thời gian tự tu luyện.
“Không nghĩ tới A Cửu đã đạt tới đạo tôn chi cảnh, quả nhiên, làm hộ đạo nhân của ta là lãng phí thiên phú và thời gian của ngươi.” Quân Tiêu Dao lắc đầu cười nói.
Vẻ mặt của A Cửu bỗng trở nên nghiêm túc, nhìn Quân Tiêu Dao và nói: “Hầu hạ thiếu chủ, A Cửu không oán không hối hận. Nếu có khả năng, A Cửu nguyện ý làm hộ đạo nhân của thiếu chủ cả đời, chẳng qua với thiên phú của thiếu chủ, sợ là không bao lâu nữa đã không còn cần đến A Cửu.”