Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1886 - Chương 1886 - Nhân Quả Của Nhất Tộc Côn Luân Và Thương Tộc

Chương 1886 - Nhân quả của nhất tộc Côn Luân và Thương tộc
Chương 1886 - Nhân quả của nhất tộc Côn Luân và Thương tộc

Chương 1886: Nhân quả của nhất tộc Côn Luân và Thương tộc

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Côn Hư Tử nghe vậy thì hơi mỉm cười và nói: “Vừa vặn, nếu Quân huynh không ngại thì đi đến Côn Luân Khâu ta làm khách đi, thế nào? Trong thập đại vùng cấm Cửu Thiên, tuy rằng Côn Luân Khâu không phải đặc biệt nổi danh, nhưng ít ra cũng có rượu ngon chiêu đãi. Đến lúc đó, nghi hoặc của Quân huynh nhất định sẽ được cởi bỏ.”

Côn Hư Tử chân thành lên tiếng, tuy rằng đều là mời, nhưng so với lời mời mang tính uy hiếp trước kia của Luân Hồi Hải thì không phải cùng một khái niệm.

Trong lòng Quân Tiêu Dao cũng có chút nghi hoặc.

Rất nhiều vùng cấm của Cửu Thiên đều chướng mắt hắn và Quân gia, coi như ôn thần. Mà Côn Luân Khâu lại như rất có hảo cảm với hắn.

Điều này làm Quân Tiêu Dao cảm thấy trong đó còn có bí ẩn.

Còn có một điều, trước nay Côn Luân Khâu chưa từng tham dự đại náo động, không thuộc về vùng cấm phái Thanh Tẩy.

Chẳng lẽ chỉ có vùng cấm sinh mệnh phái Thanh Tẩy mới không thích Quân gia sao?

Nhưng dù thế nào, lòng hiếu kỳ của Quân Tiêu Dao cũng đã bị khơi gợi lên. Hắn cũng muốn biết rốt cuộc Côn Luân Khâu có nhân quả gì với Quân gia bọn họ.

“A, nếu Côn huynh đã lên tiếng mời như thế, vậy Quân mỗ từ chối thì bất kính.” Quân Tiêu Dao cũng vui vẻ chấp nhận.

Lấy lực ảnh hưởng và uy hiếp hiện tại của hắn, đừng nói Côn Luân Khâu không có ác cảm với hắn, mặc dù có bẫy rập hoặc là giả vờ gì, Quân Tiêu Dao cũng không sợ chút nào.

Côn Hư Tử cũng cười nói: “Quân huynh thật sảng khoái, ngươi yên tâm, Côn Luân Khâu không phải dạng như Luân Hồi Hải.”

Sau đó ba người Diệp Cô Thần, Tư Đồ Tuyết, Nhan Như Mộng trở về Kiếm Trủng, Quân Tiêu Dao thì đi theo Côn Hư Tử, Côn Linh Ngọc đến Côn Luân Khâu làm khách.

Cuộc chiến Đoạn Thiên Cốc đã hoàn toàn hạ màn.

Ảnh hưởng thì tất nhiên không cần nhiều lời, lại chấn động toàn bộ Cửu Thiên.

Đến bây giờ, rất nhiều sinh linh Cửu Thiên đều đã chết lặng, kỳ vọng duy nhất chính là vài vị yêu nghiệt còn lại xuất quan, rửa sạch sỉ nhục cho Cửu Thiên.

Mà giữa những xôn xao này, một thông tin bắt đầu dần dần lan truyền ra – Hình như vùng đất Quy Khư có dị động phát sinh.

Rất nhiều sinh linh Cửu Thiên đều giữ kín như bưng.

Bọn họ biết chuyện này có nghĩa là gì, vùng đất Quy Khư dị động chính là điềm báo cho đại náo động.

Đương nhiên hiện tại vẫn chỉ là giai đoạn ban đầu mà thôi.

Ở giai đoạn này, có khả năng vùng đất Quy Khư còn sẽ có rất nhiều cơ duyên.

Mà sở dĩ các yêu nghiệt đứng đầu Cửu Thiên như Trường Sinh Đế Tử, Thao Vương, Cổ Thiên Diệt, Vương Diễn vẫn luôn bế quan là vì chờ đợi đại cơ duyên của vùng đất Quy Khư.

Đây chính là đại cơ duyên cả một kỷ nguyên cũng khó mà gặp được một lần. Nếu bỏ lỡ thì quả thực như mất đi tư cách tranh đoạt thiên mệnh trong đại thế này.

Trong lúc ngoại giới có các lời đồn đãi bay đầy trời phi, Quân Tiêu Dao được Côn Hư Tử và Côn Linh Ngọc dẫn dắt mà đi tới Côn Luân Khâu.

Sau khi đi qua một thông đạo không gian sâu trong trời sao, bọn họ đột nhiên đi tới một tiểu thế giới rất bí mật mà siêu nhiên.

Từ xa nhìn lại, tiên sơn mênh mông bát ngát, cao hơn vạn trượng.

Nơi đây như chốn đào nguyên, rực rỡ, muôn hồng nghìn tía, tiên ý lưu động, kỳ hoa phun hà, thụy thảo tranh nhau phát sáng.

Quân Tiêu Dao liếc một cái nhìn lại, không khỏi nhớ tới Côn Luân tiên sơn trong thần thoại truyền thuyết, thật sự giống trong tưởng tượng như đúc.

“Lai lịch của Côn Luân Khâu thật sự bất phàm.” Quân Tiêu Dao theo bản năng mà cảm thán.

Côn Hư Tử đứng bên cạnh mỉm cười và nói: “Thật không dám giấu giếm, tiền thân của Côn Luân Khâu chính là Côn Luân di tộc.”

“Côn Luân di tộc...” Quân Tiêu Dao lộ ra vẻ mặt suy tư.

Hắn từng nhìn thấy trong sách cổ ở Tàng Thư Các của Quân gia, hình như nhất tộc Côn Luân là nhất mạch chủng tộc cực cổ, có thể đi ngược dòng đến thời đại thái cổ.

Chỉ là sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà bỗng nhiên xuống dốc, chỉ còn một phần nhỏ huyết mạch tiếp tục tồn tại, được gọi là Côn Luân di tộc, sau đó thì biến mất tung tích.

Không nghĩ tới họ lại đi tới Cửu Thiên, thành lập vùng cấm Côn Luân Khâu.

“Không sai, Côn Luân di tộc chúng ta đã từng là nhất tộc vô cùng cường thịnh và huy hoàng. Côn Luân Cổ Đế tộc của ta từng danh chấn thái cổ, tranh phong với trời, đó là niên đại vĩ đại cường thịnh biết bao nhiêu!” Nhớ tới quá khứ, Côn Hư Tử cảm thán không thôi.

Đó là huy hoàng thuộc về nhất tộc Côn Luân bọn họ!

“Nhưng sau đó hình như xảy ra biến cố gì đúng không?” Quân Tiêu Dao hỏi.

Nghe đến đó, Côn Hư Tử lộ ra ánh mắt hận thù: Không sai, đều là vì Thương tộc!”

“Thương tộc?” Ánh mắt Quân Tiêu Dao loé sáng.

Chẳng lẽ Thương tộc và nhất tộc Côn Luân cũng có một đoạn chuyện xưa?

Hơn nữa Côn Hư Tử này cũng có thiện cảm với hắn.

Quân gia lại sắm vai nhân vật như thế nào ở trong đó?

Quân Tiêu Dao không nghĩ tới mình lại vô tình chạm đến một đoạn cổ sử hiếm có người biết.

Tất nhiên không cần nói nhiều về sự thần bí của Thương tộc, họ là sủng nhi của Thiên Đạo, là kẻ chế định quy tắc.

Ẩn núp lâu dài dưới mặt nước, ngồi xem Tiên Vực chìm nổi.

Đây là nhất mạch cổ tộc cực kỳ cường đại thần bí.

Thậm chí cả lão tổ Quân gia cũng nói, nhất tộc này ẩn giấu quá sâu, tới nay vẫn luôn ẩn cư phía sau màn. Chỉ vì hoàng kim đại thế này mà Thương tộc mới bắt đầu dần dần lộ ra mặt nước.

Quân Tiêu Dao không nghĩ tới sự xuống dốc của nhất tộc Côn Luân lại có liên quan đến Thương tộc.

Nhắc tới Thương tộc, nam tử có khí chất nho nhã như Côn Hư Tử cũng lộ ra ánh mắt dâng trào lạnh lẽo cực độ. Đó là sự thù hận ngưng kết trong huyết mạch, vĩnh viễn không hóa giải được.

“Nhất tộc Côn Luân bị huỷ diệt vì Thương tộc.”

Có thù hận gì còn lớn hơn nổi hận diệt tộc chứ?

Tuy rằng Côn Luân di tộc bọn họ vẫn chưa bị diệt sach, nhưng cũng không phải vì Thương tộc nhân từ, mà là có nguyên nhân khác.

“Rốt cuộc là chuyện như thế nào?” Quân Tiêu Dao cũng cảm thấy tò mò.

“Côn Luân Cổ Đế của tộc ta từng phát ngôn bừa bãi, nói muốn đạp Thiên Đạo ở dưới chân, để tộc ta thay thế. Thương tộc cho rằng tộc của ta bất kính với Thiên Đạo, muốn giáng phạt thay trời. Tất nhiên tộc của ta không chịu, nhưng Thương tộc có quá nhiều át chủ bài và các loại âm mưu quỷ kế, cuối cùng tộc của ta bị thua trong cuộc đại chiến của hai tộc.”

Bình Luận (0)
Comment