Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1903 - Chương 1903 - Cơ Duyên Trong Vùng Đất Đổ Nát

Chương 1903 - Cơ duyên trong vùng đất đổ nát
Chương 1903 - Cơ duyên trong vùng đất đổ nát

Chương 1993: Cơ duyên trong vùng đất đổ nát

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Vương Diễn nói xong cũng chắp tay tiến vào vùng đất đổ nát.

Trưởng Sinh Đế Tử cũng nhìn Quân Tiêu Dao một chút. Giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ: “Nếu như ta là ngươi thì cách tốt nhất chính là quay người rời đi.”

“Dù sao vùng đất đổ nát ngăn che tất cả nhân quả, đến lúc đó, e là ngay cả cơ hội đi ra cũng không có, chậc chậc…”

Trường Sinh Đế Tử khẽ lắc đầu, bước từng bước một đi vào vùng đất đổ nát.

Trường Sinh Thiên Nữ đi theo bên cạnh hắn ta nhìn thoáng qua Quân Tiêu Dao, khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười mỉa, cũng đi theo vào.

“Rõ là khiến cho người ta khó chịu mà!”

Giờ phút này, cho dù là Nhan Như Mộng cũng tức đến có chút nghiến răng.

Quân Tiêu Dao là nhân vật bực nào, ở Tiên Vực, cho dù là Đế Hạo Thiên cũng không dám mảy may coi thường hắn.

Kết quả những kiêu tử Cửu Thiên này, nguyên một đám đều là mắt mọc ở trên đỉnh đầu, không coi ai ra gì.

Quân Tiêu Dao ngược lại tỏ vẻ không sao cả.

Dù sao bây giờ hắn đã qua lứa tuổi đánh nhau vì thể diện này rồi, trong lòng không hề bận tâm:

“Không sao, tầm mắt nhận thức của mỗi người luôn luôn có hạn độ.”

“Ếch ngồi đáy giếng thì sẽ không cách nào tưởng tượng ra được sự hùng vĩ của Côn Bằng.”

Hắn quay sang hỏi Côn Hư Tử:

“Côn huynh có biết bên trong vùng đất đổ nát có những cơ duyên gì hay không?”

Hắn muốn hỏi thăm trước một chút.

Côn Hư Tử suy nghĩ rồi nói:

“Ở vùng đất đổ nát, thứ thu hút người ta nhất đương nhiên là vật chất Tiên đạo còn sót lại rồi.”

“Quân huynh có điều không biết, ở chỗ sâu bên trong vùng đất đổ nát có một nơi được xưng là hố Tiên.”

“Mỗi một lần Thành Tiên Môn hóa hiện ra, tuy đều nằm ở chỗ sâu bên trong vùng đất đổ nát, nhưng có khi địa điểm sẽ bị lệch đi.”

“Mà mỗi lần Thành Tiên Môn hóa hiện ra, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ thừa ra rất nhiều vật chất Tiên đạo, dần dần đã tạo thành từng cái hố Tiên.”

“Trong hố Tiên có tồn tại Tiên mạch, chính là vật chất Tiên đạo chìm ở trong lòng đất, trải qua năm tháng dài đằng đẵng cô đọng nén thành.”

“Tuy rằng Tiên mạch không tinh khiết, nhưng sau khi tìm được là có thể từ đó tinh luyện ra vật chất Tiên đạo tinh thuần.”

“Nếu như may mắn thì còn có thể tìm được Tiên mạch cấp một, có thể tinh luyện ra nhiều vật chất Tiên đạo hơn.”

Sau khi Quân Tiêu Dao nghe xong lại hỏi: “Tiên mạch còn có chia cấp bậc nữa sao?”

Côn Hư Tử lên tiếng giải thích: “Tiên mạch chia ra làm Tiên mạch cấp ba, Tiên mạch cấp hai, Tiên mạch cấp một.”

“Phân biệt dài mười dặm, trăm dặm, ngàn dặm.”

“Cấp bậc cao hơn thì vật chất Tiên đạo có thể tinh luyện ra đương nhiên cũng nhiều hơn.”

“Cho nên Quân huynh tốt nhất là nên tìm thêm mấy cái Tiên mạch cấp một nữa, chẳng qua cái đó còn cần phải dựa vào vận may.”

“Sở dĩ sinh mệnh cấm khu để cho tất cả thiên kiêu đều có tư cách tiến vào vùng đất đổ nát cũng là vì muốn để cho bọn họ khai quật thêm một ít Tiên mạch, cũng có thể cướp đoạt.”

Quân Tiêu gật nhẹ đầu:

“Vậy còn ngoài vật chất Tiên đạo ra thì sao?”

“Truyền thuyết kể lại ở trong vùng đất đổ nát có một khu Phù Văn Bí Địa, thích hợp dùng để lĩnh ngộ pháp tắc nhất.”

“Nhưng ta khuyên Quân huynh đừng nên đi, bởi khu Phù Văn Bí Địa kia quá mức quỷ dị, nghe nói có một loại nguyền rủa thần hồn nào đó, không ít thiên kiêu đều chết bất đắc kỳ tử ở chỗ đó.”

Nhắc tới Phù Văn Bí Địa, giọng Côn Hư Tử cũng có chút kiêng kỵ. Dù sao hắn cũng không cần lĩnh ngộ nhiều pháp tắc hơn, cho nên hắn không thể tới gần loại địa phương đó.

Mặt Quân Tiêu Dao ngược lại có vẻ hứng thú. Mục tiêu của hắn ngược lại là lĩnh ngộ ba ngàn pháp tắc. Ngày sau trong lúc nhấc tay diễn hóa ra ba ngàn đại đạo, trấn áp toàn bộ kẻ địch.

Quân Tiêu Dao cần phải lĩnh ngộ đầy đủ pháp tắc.

“Nguyền rủa quỷ dị thần bí à?”

Quân Tiêu Dao ghi cái này vào trong lòng.

“Ngoài ra, nơi thần bí nhất, cổ xưa nhất vùng đất đổ nát, không đâu qua được tế đàn Bất Hủ.”

“Đây chính là nơi người chủ tế bắt đầu nghi thức chủ tế.”

“Quanh năm đều tràn ngập uy áp kinh khủng, thiên kiêu cơ bản không có khả năng tới gần.”

“Nghe đồn ở trong tế đàn Bất Hủ có một loại cơ duyên lớn hiếm thấy nhất nào đó, vượt qua toàn bộ cơ duyên bên trong vùng đất đổ nát.”

“Nhưng nếu vậy thì cũng không phải là thứ mà những thiên kiêu thế hệ trẻ tuổi chúng ta có thể chấm mút.”

“Đây chính là đồ vật có liên quan tới người chủ tế, chỉ có người chủ tế mới có tư cách tiếp xúc.”

Nhắc tới tế đàn Bất Hủ, Côn Hư Tử cũng bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Có thể nói, cho dù là tất cả cơ duyên thuộc về vùng đất đổ nát cộng lại thì cũng kém hơn tế đàn Bất Hủ.

Nhưng hết lần này tới lần khác, tế đàn Bất Hủ lại không có duyên với thiên kiêu bọn họ.

Sau khi Quân Tiêu Dao nghe xong, ánh mắt sáng lên.

Không phải hắn có một cái Chủ Tế Lệnh sao?

Có lẽ đó chính là một loại tín vật để có được tế đàn Bất Hủ.

Cái này với Quân Tiêu Dao mà nói, quả thực là cơ hội trời ban!

Trước đó Quân Tiêu Dao cho rằng nếu Chủ Tế Lệnh đã ban thưởng Thập Tinh thì chắc chắn sẽ có tác dụng lớn, không ngờ bây giờ tác dụng của nó đã xuất hiện. Tế đàn Bất Hủ là nơi mà hắn nhất định phải đến, bởi vì nơi đó rất có thể sẽ tìm được bí mật liên quan đến Chủ Tế Giả.

Quân Tiêu Dao suy nghĩ kỹ càng, nhưng ngoài mặt lại không tỏ vẻ gì.

Sợ rằng không ai có thể nghĩ tới cơ duyên lớn nhất của vùng đất Quy Khư chỉ có mỗi Quân Tiêu Dao mới có tư cách mở ra được. Hắn mà ăn thịt thì đám Trường Sinh Đế Tử đến cả nước canh cũng khó mà uống được.

“Được rồi, chúng ta đi vào thôi.” Quân Tiêu Dao mỉm cười.

Chuyến đi này rất tốt.

Lúc Quân Tiêu Dao vừa đặt chân vào vùng đất Quy Khư, thần niệm của hắn cảm nhận được có thiên kiêu cũng cùng bước vào, hơn nữa còn cố ý che giấu khí tức.

“Tam thiên tử Địa Phủ…”

Quân Tiêu Dao cười lạnh, nhưng không đánh rắn động cỏ. Nếu đồ ăn đã tự dâng lên miệng, thì hắn cũng đành phải nhận thôi.

Khi Quân Tiêu Dao bước chân vào vùng đất Quy Khư, cảnh tượng trước mắt hắn biến đổi ngay lập tức. Đến khi nhìn lại, hắn đã đi vào trong vùng đất Quy Khư.

Phóng mắt nhìn ra xa, có thể thấy được đây là một vùng đất cổ xưa tĩnh lặng. Vũ trụ không gian xung quanh vô cùng sâu thẳm, giống như là đã ngưng đọng lại, bao nhiêu năm qua không hề nhúc nhích. Ở nơi này, thời gian giống như cũng trôi chậm hơn, mang theo cảm giác bụi bặm và tang thương của lịch sử.

Giữa trời đất xung quanh có vô số ngôi sao vỡ nát, khe hở không gian cổ xưa qua bao nhiêu kỷ nguyên vẫn chưa được lấp đầy. Còn có những di hài không biết tên giống như đã hóa thạch, tản ra uy áp khiến người ta sợ hãi.

Đây là một vùng tế thổ khiến người ta có cảm giác trang nghiêm, còn mang theo điềm rủi cổ xưa.

“Đây chính là nơi cửa Thành Tiên giáng lâm thật à?” Quân Tiêu Dao tỏ vẻ nghi ngờ.

Bình Luận (0)
Comment