Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1950 - Chương 1950 - Chân Thân Của Mộng Đế, Cảm Giác Quen Thuộc

Chương 1950 - Chân thân của Mộng Đế, cảm giác quen thuộc
Chương 1950 - Chân thân của Mộng Đế, cảm giác quen thuộc

Chương 1950 : Chân thân của Mộng Đế, cảm giác quen thuộc

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Ở Cửu Thiên, rốt cuộc đám người Quân Tiêu Dao cũng đến gần Mộng Huyễn Không Giới.

Kỳ thật căn bản không cần chỉ dẫn địa điểm, cứ đi về hướng ánh trăng là được. Nhưng thật ra không phải ai cũng có thể đi vào.

Khi tới gần ánh trăng ở mức độ nhất định thì dù đi như thế nào cũng như cách nơi đó một khoảng cách.

“Có trận pháp cấm chế đặc thù sao?” Quân Tiêu Dao hỏi.

Tiểu Yêu Hậu đứng dậy, vừa đưa tay tung ra ấn quyết đặc thù, vừa nói: “Mộng Huyễn Không Giới căn bản sẽ không mở ra với bên ngoài.”

“Trước kia còn có ta và chủ nhân, sau này khi ta đến Hoang Thiên Tiên Vực thì chỉ còn lại một mình chủ nhân.”

Quân Tiêu Dao nghe vậy thì trong đầu không biết suy nghĩ đến cái gì.

Một nữ tử ở trên mặt trăng, một mình lẻ loi trải qua năm tháng dài đăng đẳng, có cảm giác khá thê lương duy mĩ.

Mà sau khi Tiểu Yêu Hậu kết ấn, từng quy tắc thần liên đan chéo, hóa thành một cây cầu treo, kéo dài đến từ ánh trăng.

“Đi thôi.”

Tiểu Yêu Hậu dẫn đầu bước lên, Quân Tiêu Dao và Nhan Như Mộng cũng đi theo phía sau.

Sau khi một loạt cảnh tượng kỳ quái biến hóa, bọn họ tiến vào ánh trăng.

Vừa tiến vào thì Nhan Như Mộng đã nhịn không được kinh ngạc cảm thán: “Thật đẹp!”

Phóng mắt nhìn lại, trong ánh trăng lại là một tịnh thổ vô cấu tựa như thế ngoại đào nguyên. Núi cao tuyệt đẹp, rừng rậm sâu thẳm, núi non trùng điệp, muôn hình vạn trạng, có thọ lộc tiên hồ, linh cầm huyền hạc, đào tiên kết quả, tu trúc lưu vân.

Thác nước vạn trượng buông xuống, như ngân hà chảy xuống Cửu Thiên, làm bừng lên một mảnh sương trắng mênh mang.

Càng làm Quân Tiêu Dao cảm thấy kinh dị chính là, hắn thấy được một suối nguồn vật chất Tiên Đạo.

Tiên vụ mờ mịt, tiên quang mênh mông, không ngừng hóa thành những dị thú quý hiếm như Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Kỳ Lân.

Vật chất Tiên Đạo trong suối nguồn tiên đạo này còn nhiều hơn số lượng trước nay Quân Tiêu Dao đoạt được.

Nói cách khác, vật chất Tiên Đạo mà Dược Linh Sơn đưa cộng thêm của Hỗn Nguyên Kim đấu và vật chất Tiên Đạo mà Quân Tiêu Dao lấy được ở vùng đất Quy Khưđều vẫn còn kém xa suối nguồn tiên đạo này.

Mà càng làm Quân Tiêu Dao cảm thấy câm nhín chính là,

Suối nguồn tiên đạo này nhìn rõ ràng càng giống một loại trang trí, mà không phải dùng để tu luyện.

“Chẳng lẽ lại là một phú bà?” Quân Tiêu Dao nói thầm trong lòng.

Nói thật, cũng may Quân Tiêu Dao có phong độ hàm dưỡng, đổi là người khác nhìn thấy thì tuyệt đối đã đỏ mắt đến lập tức đào lên ngay tại chỗ.

Đương nhiên, tiền đề là bọn họ có lá gan đó

“Xem ra chủ nhân đã biết trước các ngươi sẽ tới.” Tiểu Yêu Hậu nói.

“Sao lại nói như vậy.” Quân Tiêu Dao nói.

“Kỳ thật cảnh tượng nơi đây sẽ biến hóa theo tâm tình của chủ nhân. Nếu chủ nhân cảm thấy nhạt nhẽo thì nơi đây sẽ bay đầy tuyết, nếu tâm tình tịch liêu sẽ đầy đất hoang vu.” Tiểu Yêu Hậu nói.

“Còn thần kỳ như thế sao.” Nhan Như Mộng cũng kinh ngạc cảm thán, hiện tại nàng giống như một bảo bảo tò mò chưa hiểu việc đời.

“Đương nhiên, con suối tiên kia là thật.” Tiểu Yêu Hậu cười cười.

Sau đó Tiểu Yêu Hậu cũng dẫn Quân Tiêu Dao đi sâu vào trong đó.

Không bao lâu sau, Quân Tiêu Dao thấy được một tòa cung điện đứng bên cạnh linh sơn.

Ánh bạc lộng lẫy, tiên khí mê mang, thật sự như thiềm cung trên trăng trong truyền thuyết. Một ngân hà tựa như thất luyện vờn quanh, quả thực như dung nhập một mảnh tinh vũ vào trong đó.

Đây là bút tích tuyệt đại.

“Đi thôi, chủ nhân đang ở trong đó.”

Tiểu Yêu Hậu lôi kéo Quân Tiêu Dao tiến vào cung điện.

Mà Quân Tiêu Dao cảm giác rất kỳ quái, bởi vì hắn không cảm giác được uy áp và khí tức đặc thù gì.

Theo lý mà nói, nếu là cường giả thì hắn nhất định có thể cảm giác được một loại rung động.

Vậy khả năng duy nhất chính là, thực lực của Mộng Đế thần bí này đã đến được cảnh giới rất cao, trừ phi cố tình phóng thích, bằng không người hạ vị sẽ không cảm nhận được chút khí thế nào.

Quân Tiêu Dao bước vào cung điện.

Vừa bước vào, hắn cảm giác như đi tới một thế giới khác, bởi vì hắn lại như tiến vào một vũ trụ khác.

Mà ở cuối vũ trụ ngân hà có một vương tọa như ngưng tụ thành từ sao trời lộng lẫy.

Trên vương tọa, có một bóng dáng thon dài lả lướt dựa vào, đó là một nữ tử rất khó dùng bút mực để hình dung.

Dung nhan của nàng ta có mang đến cảm giác mộng ảo, làm người ta muốn xem lại xem không rõ, như xem hoa qua lớp sương mù, nửa che nửa lộ, lại là mê người nhất.

Quần áo của nàng ta cũng rất đơn giản, một bộ váy dài trắng thuần, đai ngọc bó eo, phác họa ra dáng người cân xứng.

Dáng người nàng ta không có đường cong nổ mạnh như Tiểu Yêu Hậu, lại như có một loại hoàn mỹ chất chứa trong đó.

Mái tóc dài tùy ý xoã tung, rũ thẳng đến mắt cá chân, sợi nào cũng trong suốt, mượt mà như tơ.

Trên chân nàng ta không mang giày, đẹp trong trẻo không dính bụi trần, tinh tế vô cấu như tác phẩm điêu khắc, thậm chí cũng có thể thấy rõ cả sợi gân xanh trên mu bàn chân.

Đây là một nữ tử bí ẩn, như tiên, như thần, như mộng, như huyễn.

Khiến người ta lập tức sinh ra cảm giác muốn quỳ xuống đất cúng bái ngay từ ánh mắt đầu tiên.

Trước kia ai cũng nói Trường Sinh Thiên Nữ là đệ nhất mỹ nhân của Cửu Thiên.

Nhưng hiện tại, khi nhìn thấy Mộng Đế, danh hào của Trường Sinh Thiên Nữ thực sự có chút hữu danh vô thực.

Đương nhiên, có lẽ cũng là vì Mộng Đế rất kín tiếng, rất ít lộ diện trong mắt thế nhân, cho nên mới ít người biết đến nàng ta. Nếu không thì đệ nhất mỹ nhân của Cửu Thiên cũng không tới phiên Trường Sinh Thiên Nữ đảm đương.

“Yêu Yêu ra mắt chủ nhân.” Tiểu Yêu Hậu yểu điệu mà bái một cái.

So sánh với tư thái mị hoặc ngày thường, giờ phút này nàng thực đứng đắn.

“Vãn bối là Quân Tiêu Dao, ra mắt Mộng Đế tiền bối.” Quân Tiêu Dao cũng hơi chắp tay.

Nhan Như Mộng cũng ngoan ngoãn hành lễ.

Mộng Đế đưa mắt nhìn về hướng Quân Tiêu Dao, cặp mắt kia như sao trời lộng lẫy, lại trong trẻo như bích thủy, còn mang theo một loại thâm thúy.

Quân Tiêu Dao lập tức cảm thấy mình như bị xem thấu.

Hắn cũng không biết đây là ảo giác hay là sự thật.

Nhưng...

Nhưng kỳ quái chính là, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Mộng Đế, Quân Tiêu Dao cảm nhận được cảm giác thực kỳ dị quen thuộc, sự quen thuộc này làm cho cả bản thân Quân Tiêu Dao cũng không thể hiểu được.

Bình Luận (0)
Comment