Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1962 - Chương 1962 - Thủ Đoạn Trợ Giúp Quân Tiêu Dao

Chương 1962 - Thủ đoạn trợ giúp Quân Tiêu Dao
Chương 1962 - Thủ đoạn trợ giúp Quân Tiêu Dao

Chương 1962: Thủ đoạn trợ giúp Quân Tiêu Dao

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Diên Triệt công chúa có phong hoa tuyệt đại, diễm quan quần phương. Một dung nhan thiếu nữ bất hủ bất lão, có cảm giác như mộng ảo điên đảo chúng sinh.

Mái tóc đen như thác nước, rũ thẳng xuống mắt cá chân.

Tiên nhan tuyệt thế, một đôi mắt đẹp lưu li như nhật nguyệt luân chuyển. Trong vẻ đẹp tuyệt thế đó lại có một loại khí chất cao quý và thánh khiết.

Nguồn gốc của khí chất này đến từ huyết mạch Đế Quân của nàng. Dù sao nàng cũng là nữ nhi của Đông Hoa Đế Quân cổ Tiên Đình, công chúa cuối cùng.

Nhìn thấy Diên Triệt xuất hiện, Như Anh lộ ra ánh mắt cảnh giác.

Tuy rằng dung nhan của thiếu nữ trước mặt có vài phần tương tự với chủ nhân nhà nàng, thậm chí chủ nhân Linh Diên nhà nàng chính là một hồn của Diên Triệt. Nhưng trong lòng Như Anh, Linh Diên mới là chủ nhân vĩnh viễn của nàng.

“Diên Triệt, ngươi tới nơi này làm cái gì?” Sắc mặt Linh Diên lập tức trở nên lạnh lùng.

Nàng không có chút thiện cảm nào với Diên Triệt, tuy rằng nàng và Thiên Nữ Diên thật là địa hồn và nhân hồn của Diên Triệt. Nhưng Linh Diên có ý chí thuộc về mình, không có khả năng cam tâm bị Diên Triệt đồng hóa.

“Linh Diên, ngươi là địa hồn và nhân hồn của ta, vốn chính là một phần của ta, vì sao lại kháng cự như thế?” Dung nhan của Diên Triệt rất bình tĩnh, cũng không có biến hóa quá lớn vì thái độ của Linh Diên.

“Bổn cung không muốn khắc khẩu với ngươi, ngươi tới đây có mục đích gì?” Linh Diên nói.

Cảm xúc của nàng vốn đang bất bổn vì chuyện của Quân Tiêu Dao, hiện tại Diên Triệt lại đến, càng làm nàng cảm thấy bực bội.

“Ngươi nguyện ý chắp tay nhường Tiêu Dao cho người ta sao?” Diên Triệt nói.

“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Linh Diên nói.

“Ta thích Tiêu Dao, chàng ấy là mối tình đầu của ta. Mà ngươi cũng thích chàng, vậy càng xác định ánh mắt của ta cũng không sai.” Diên Triệt lộ ra nụ cười.

Nàng vẫn luôn ở Quỳnh Hoa Cung, tình yêu nam nữ duy nhất chính là yêu nhau với Quân Tiêu Dao ở cảnh trong mơ. Cho nên nói đó là mối tình đầu cũng không phải sai.

“Đó chỉ là giấc mộng mà thôi.” Linh Diên lạnh lùng nói.

“Mộng thì thế nào, nằm mơ là thiên tính của nữ nhân. Ngươi không cảm thấy biến giấc mộng thành hiện thực là thực lãng mạn sao?” Trên dung nhan bất lão thiếu nữ của Diên Triệt lộ ra một ý cười hiểu ý.

Nàng vẫn luôn ở lại trong Quỳnh Hoa Cung, giống như công chúa ở lại trong lâu đài, có sự ảo tưởng của tiểu nữ hài.

“Ngươi muốn thế nào, đoạt hôn sao, làm như vậy chỉ khiến Tiêu Dao phản cảm.” Linh Diên nói.

“Ta chưa nói muốn làm như vậy, hơn nữa đó chỉ là tiệc đính hôn, không phải tiệc thành hôn. Nói cách khác, ta còn có cơ hội để trở thành thê tử của Tiêu Dao. Dù thế nào thì trong lòng Tiêu Dao cũng sẽ có vị trí của ta.” Diên Triệt kiên định nói

Nàng sẽ không quên thanh niên bạch y ngoéo tay thề khi đó trong mười dặm rừng đào ở trong mộng. Nàng từng thề trong lòng sẽ biến giấc mộng này thành hiện thực.

“Nếu chỉ đến để nói những lời nói, vậy ngươi có thể đi rồi.” Linh Diên bắt đầu hạ lệnh đuổi khách.

“Còn có một chuyện khác.” Diên Triệt nói.

“Bổn cung không có hứng thú.” Linh Diên hờ hững nói.

“Có liên quan đến Tiêu Dao.” Diên Triệt nói.

“Cái gì?” Linh Diên khẽ nhướng mày lên.

“Có lẽ ngươi không biết, náo động hắc ám sắp sửa tiến đến.” Diên Triệt nói.

“Náo động hắc ám?” Linh Diên có chút nghi hoặc.

Diên Triệt cũng giải thích một chút. Còn vì sao Diên Triệt biết, lấy thân phận công chúa cuối cùng, con gái của đế quân thì nàng ta có địa vị tối cao ở Tiên Đình, tin tức nào cũng có thể tìm hiểu được.

“Chẳng lẽ Tiêu Dao cũng đối mặt với náo động.” Trong lòng Linh Diên căng thẳng.

Mặc dù tin tức tiệc đính hôn trước đó của Quân Tiêu Dao khiến nàng thống khổ. Nhưng hiện tại, biết được Quân Tiêu Dao cũng có thể gặp phải nguy hiểm đại náo động thì Linh Diên vẫn không khỏi cảm thấy vì Quân Tiêu Dao.

“Đại náo động đời này là lần trước nay chưa từng có, cho dù là Quân gia cũng có thể bị cuốn vào. Mà Tiêu Dao, trước kia hắn từng ngăn cản đại họa dị vực, lần này hắn nhất định cũng sẽ đứng ra. Nhưng lần này quá nguy hiểm, ta lo lắng hắn...” Diên Triệt nói đến đây thì trong đôi mắt lưu li cũng hiện lên một tia lo lắng.

“Vậy... Vậy nên làm sao bây giờ?”

“Tuy rằng hiện tại ta vẫn là thiếu hoàng Tiên Đình, nhưng kỳ thật đã không có quyền lực gì.” Linh Diên nói.

Hiện tại trên cơ bản thân phận thiếu hoàng Tiên Đình của nàng ta chính là một cái vỏ rỗng. Phía Phục Hy tiên thống căn bản sẽ không nghe nàng nói, các tiên thống khác đều hướng về Diên Triệt, thậm chí rất nhiều người trong Oa Hoàng tiên thống cũng chỉ coi nàng như một công cụ mà thôi.

Cho dù là Lan bà từ nhỏ dạy nàng tu luyện cũng như thế.

Chỉ có thị nữ Như Anh của nàng vẫn luôn thiệt tình đi theo bên cạnh.

Cho nên kỳ thật Linh Diên cũng rất đáng thương. Nếu không phải còn có Quân Tiêu Dao chống đỡ thì tâm lý của nàng đã sớm tan nát rồi.

“Kỳ thật, có lẽ ta giúp được Tiêu Dao.” Diên Triệt nói, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Ngươi có thể giúp được Tiêu Dao?” Linh Diên nâng mí mắt lên, nhìn thẳng vào Diên Triệt.

Đôi mắt Diên Triệt trong suốt, chứng tỏ đây là sự thật.

Kỳ thật, trong lòng Linh Diên cũng tin tưởng chuyện này, dù sao thân phận của Diên Triệt bất phàm, hơn nữa còn có nửa khối cổ Tiên Đình hổ phù, nếu nàng nguyện ý thì thật sự có thể trợ giúp Quân Tiêu Dao.

“Trận náo động này nhất định sẽ rất khủng bố, sức mạnh bình thường không thể trợ giúp được Tiêu Dao, cho nên ta cần ngươi phối hợp...” Diên Triệt truyền âm đến bên tai Linh Diên.

Thân thể Linh Diên run lên, ngực phập phồng. Thật lâu sau, nàng hít sâu một hơi và nói: “Chỉ cần có thể giúp được Tiêu Dao là được.”

“Ân, chúng ta cùng đi tham gia tiệc đính hôn kia đi.” Diên Triệt nói xong thì xoay người rời đi.

“Đế nữ đại nhân, nàng nói cái gì?” Vừa rồi là truyền âm, Như Anh không nghe được, lúc này lập tức nghi hoặc hỏi.

“Không có gì, ngươi đi xuống trước đi, để một mình ta yên lặng một chút.” Linh Diên nói.

“Vâng.” Như Anh chuẩn bị đi xuống.

“Từ từ.” Linh Diên bỗng nói.

“Đế nữ đại nhân?” Như Anh quay đầu.

“Như Anh, đa tạ ngươi, chỉ có ngươi vẫn luôn ở lại bên cạnh ta, thiệt tình đối đãi với ta.” Linh Diên luôn cao lãnh như sương, giờ phút này lại lộ ra một nụ cười.

“Vâng, có thể luôn hầu hạ đế nữ đại nhân là vinh hạnh của Như Anh!” Như Anh cũng lộ ra nụ cười ngượng ngùng thụ sủng nhược kinh, sau đó lui xuống.

Cuối cùng chỉ còn một mình Linh Diên ngồi trên bảo tọa Thiên Đế, cô độc một mình.

“Tiêu Dao a...” Đôi môi đỏ của nàng ta lẩm bẩm.

...

Bình Luận (0)
Comment