Chương 1979 : Tâm ma đã sinh
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong mắt Phi Thiên lộ ra vẻ giãy giụa hung tợn. Sau đó hắn ta không nói một lời mà xoay người phá không mà đi, có cảm giác như chó nhà có tang.
Sắc mặt bảy Đạo Tử còn lại cũng đen như đáy nồi. Đặc biệt là Chu Thiên Đạo Tử có chút ân oán với Quân Tiêu Dao, giờ phút này hắn ta cảm thấy khó chịu như ăn phải ruồi bọ.
Không ngờ Thượng Thương Bát Tử bọn họ cũng có bị té nhào như vậy.
“Quân Tiêu Dao, chúng ta đã xem thường dị số ngươi. Nhưng... Hy vọng lúc sau ngươi còn có thể cười được.”
Chu Thiên Đạo Tử lạnh lùng nhìn Quân Tiêu Dao một cái, cũng xoay người rời đi.
Quân Tiêu Dao không ngăn cản, hôm nay đã xem như cho bọn họ một bài học thảm thiết.
Hơn nữa nếu thật sự giết sạch Thượng Thương Bát Tử thì Thương tộc sẽ không để yên.
Hôm nay là tiệc đính hôn của hắn, hắn không muốn cành mẹ đẻ cành con, để lại ký ức không thoải mái cho Khương Thánh Y và Khương Lạc Ly.
“Nghe cách nói của Chu Thiên Đạo Tử thì hình như đã dự đoán được náo động lần này có khả năng lan đến Quân gia ta?” Quân Tiêu Dao thầm nghĩ trong lòng.
Sau khi Thượng Thương Bát Tử rời đi, rất nhiều tu sĩ khách khứa ở đây cũng ồn ào lên.
“Không nghĩ tới Hỗn Độn Thể mới thức tỉnh từ hỗn độn chi phi, vốn tưởng rằng có thể xưng bá một đời, kết quả lập tức bị Thần Tử Quân gia dạy làm người, thật là đủ thảm.” Có tu sĩ mang theo đồng tình thương hại mà nói.
“Sống cùng một đại thế với Thần Tử Quân gia, thử hỏi ai không thảm, có hắn tồn tại thì căn bản không thiên kiêu nào có thể ngoi đầu.”
“Một người đàn áp một đời, khó có thể tưởng tượng...”
Mà vào lúc khách khứa ở đây cảm khái, chiến cuộc bên kia, Thánh Thể Đạo Thai thân của Quân Tiêu Dao đang chiến đấu với Đế Hạo Thiên.
Nhìn thấy Thượng Thương Bát Tử, bao gồm Hỗn Độn Thể đều bị Hỗn Độn thân của Quân Tiêu Dao quét ngang, đồng tử của Đế Hạo Thiên co rụt lại.
Nếu Hỗn Độn thân của Quân Tiêu Dao tham dự vào thì hắn chẳng còn chút đất diễn nào cả.
“Ta mà lại sinh ra một tia sợ hãi?” Tâm thần của Đế Hạo Thiên lay động.
Phát hiện mình lại sinh ra một tia sợ hãi, sợ Hỗn Độn thân của Quân Tiêu Dao cũng tham chiến.
Đối với hắn ta thì điều này thật sự không thể tin nổi.
Hình như đã thấy được suy nghĩ trong lòng Đế Hạo Thiên, Thánh Thể Đạo Thai thân của Quân Tiêu Dao cười nhạt và nói: “Yên tâm đi, thân còn lại của ta sẽ không tham gia cuộc chiến.”
Nghe thấy lời này, Đế Hạo Thiên không cảm thấy nhẹ nhõm mà vẻ mặt lại hiện lên một tia hận thù.
Nhưng hận ý kia không phải là nhằm vào Quân Tiêu Dao, mà là đối với chính hắn.
Hắn lại sợ hãi.
“Sợ hãi, ta chính là Hạo Thiên chân long, Đế Hạo Thiên! Sao ta lại sợ hãi, sao ta có thể sợ hãi!”
“Quân Tiêu Dao!” Đế Hạo Thiên trầm tĩnh liếc nhìn về phía Quân Tiêu Dao, mang theo một loại chấp nhất khắc cốt.
“Ngươi đã trở thành tâm ma của ta, chỉ khi nào đánh bại ngươi mới có thể làm đạo tâm của ta thăng hoa. Cho nên, một chiêu định thắng bại đi!”
Mái tóc kim sắc của Đế Hạo Thiên xoã tung, khí tức lại tăng vọt, chiến ý ngẩng cao, chỉ vì một trận chiến cuối cùng quyết định thắng bại với Quân Tiêu Dao!
“Được, một khi đã như vậy, vậy đến đây đi.” Quân Tiêu Dao cũng không sợ, bạch y phiêu phiêu.
Nói thật, ban đầu hắn thật sự không để Đế Hạo Thiên vào mắt, cho rằng hắn ta chỉ là một bó rau hẹ hơi khỏe mạnh một chút thôi. Nhưng hiện tại, chiến ý của Đế Hạo Thiên dâng cao, ánh mắt kiên nghị, chấp niệm duy nhất chính là triển khai trận chiến cuối cùng với hắn.
Điều này làm Quân Tiêu Dao hơi xem trọng Đế Hạo Thiên một chútái.
“Tới!” Đế Hạo Thiên thét dài một tiếng!
Tiên Thiên Long Hoàng Chi Khí toàn lực bùng nổ!
Hỗn Nguyên Thần Ma Thể toàn lực bùng nổ!
Phá Vọng Ngân Mâu toàn lực thúc giục!
Máu toàn thân thiêu đốt sôi trào, sức mạnh leo lên đến cực điên!
Các loại chiêu thức thần thông bị hắn dung hợp làm một thể, khí tức mạnh đến trời cao cũng phải biến sắc!
“Này... Uy lực của khí tức này, Thần Tôn chống đỡ được sao?” Rất nhiều tu sĩ ở đây nhịn không được đứng dậy, ánh mắt mang theo kinh ngạc.
Ai có thể tưởng tượng ra được, thế hệ trẻ lại có thể đánh đến trình độ này?
Giờ phút này, Khương Thánh Y, Khương Lạc Ly, Linh Diên, Diên Triệt, mọi người trong Quân gia, trong Quân Đế Đình đều tập trung quan sát.
Tuy rằng bọn họ tin tưởng vào thực lực của Quân Tiêu Dao, nhưng khí tức lúc này của Đế Hạo Thiên thật sự quá mạnh.
Quanh thân Đế Hạo Thiên có trăm ngàn trật tự thần liên hiện lên, chân đạp đại đạo, kim quang vạn trượng.
Một tay hắn ta chỉ lên trời xanh, một tay chỉ xuống mặt đất.
“Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn!”
Cả người Đế Hạo Thiên thiêu đốt, tựa như một Tiên Đế kim sắc giáng thế.
Đây là cực chiêu của hắn, Thiên Hạ Độc Tôn, không ai có thể địch lại!
Mà Quân Tiêu Dao cũng ra tay.
Vạn Thánh Triều Bái!
Tiên Vương Lâm Cửu Thiên!
Hỗn Độn Chủng Thanh Liên!
Âm Dương Sinh Tử Đồ!
Cẩm Tú Sơn Hà!
Thiên Địa Huyền Môn!
Sáu Đại Thánh Thể dị tượng cùng được thi triển ra!
Không chỉ như thế, hắn còn thúc giục một phần sức mạnh tiểu thiên thế giới trong nội vũ trụ!
Uy áp vô cùng khủng bố đi cùng với sáu Đại Thánh Thể dị tượng, trút xuống thập phương!
Quân Tiêu Dao nắm tay năm ngón tay, sức mạnh lục đạo luân hồi cộng thêm sức mạnh tiểu thiên thế giới bị hắn khống chế trong một quyền!
Sau đó hắn đánh ra một quyền!
Lục Đạo Luân Hồi Quyền!
Một quyền tung ra như đánh ra sáu thế giới luân hồi, tất cả vật chất luân chuyển, mai một trong đó.
Đây là một quyền vô cùng khủng bố.
Sáu thế giới luân hồi như thật sự tồn tại, mà không phải dạng hình dung giả dối, là bởi vì Quân Tiêu Dao dung nhập với sức mạnh tiểu thiên thế giới chân chính!
Phanh!
Hai người như sao băng va chạm.
Giờ khắc này, sâu trong Quân gia có khí tức bốc lên, đó là cổ tổ cường đại của Quân gia.
Một bàn tay to lớn hóa thành lồng giam thiên địa, ngăn cách thiên địa chung quanh!
Bởi vì cú va chạm này quá khủng bố, làm cổ tổ Quân gia cũng phải ra tay, bằng không sẽ tạo thành phá hư cực lớn.
Trong mảnh không gian này, tất cả đều như không tồn tại. Các loại ánh sáng thần hi, ráng màu, pháp tắc, trật tự thần liên dây dưa với nhau.
Cuối cùng, mọi người đưa mắt nhìn lại. Một bóng dáng rơi xuống, đập nát cả sơn lĩnh chung quanh.
“Đế Hạo Thiên, thắng bại đã phân, ngươi bại.” Quân Tiêu Dao bạch y như tuyết, xuất trần vô cấu.
Hắn bình tĩnh nói, không có đắc ý và khoe ra, chỉ nói ra một sự thật.