Chương 2011: Côn Luân thiên sư
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Độc Cô Kiếm Thần chấn động kiếm phong. Kiếm khí tung hoành ba vạn dặm, nhất kiếm quang hàn mười chín châu!
Thiên địa như bị tua nhỏ, trời cao chia thành hai mảnh!
Vạn linh Tiên Vực vốn đã lâm vào tuyệt vọng, trong mắt lập tức lộ ra kinh ngạc và bất ngờ.
“Hình như chí cường giả vùng cấm kia không phải chung một đường với những người khác.”
“Hắn đứng về phía Tiên Vực chúng ta sao?”
“Vì cái gì, chúng ta lại không biết nhân vật như vậy?”
Vạn linh Tiên Vực đều cực kỳ bất ngờ.
Đừng nói là ở Tiên Vực, cho dù là ở Cửu Thiên, Độc Cô Kiếm Thần cũng đã bị mai một hồi lâu, không ai biết sự phản kháng của ông đối với chủ tế giả.
Đây là một vị anh hùng vô danh.
Nhưng ông ta không oán không hối hận.
“Độc Cô Kiếm Thần sao, thật là một chân anh hùng.”
Cả Quân Lăng Tiêu cũng cảm thán.
Nhưng sau khi Độc Cô Kiếm Thần gia nhập chiến trường, cục diện trở nên khác biệt.
Có điều tất cả còn chưa kết thúc!
Ở hướng Côn Luân Khâu cũng có một bóng dáng hiện lên, tiên khí phiêu phiêu.
Đó là một lão giả mặc trường bào tuyết trắng, râu tóc bạc trắng. Ông ta cũng buông xuống Huyền Thiên Tiên Vực, đối địch với Thánh Linh Chi Tổ.
“Hừm? Côn Luân thiên sư, ngươi cũng muốn ra tay sao!” Sắc mặt Thánh Linh Chi Tổ lại biến hóa.
Một Độc Cô Kiếm Thần xuất hiện cũng đã đủ bất ngờ, hiện tại lại có thêm một biến số.
“Quân gia có ân với Côn Luân di tộc ta, lần này chỉ vì báo ân.”
Côn Luân thiên sư là cổ tổ của Côn Luân di tộc, thực lực cũng cường đại đến cực điểm, sâu không lường được.
“Đa tạ.” Quân Lăng Tiêu khẽ gật đầu chào hỏi.
“Không cần khách khí, nếu những tồn tại chí cường Quân gia còn ở đây thì chắc không tới phiên lão phu ra tay tương trợ.” Côn Luân thiên sư cười nhạt.
“Tốt, tốt, Độc Cô Kiếm Thần, Côn Luân thiên sư, các ngươi cho rằng mình có thể thay đổi đại thế sao?” Trong giọng nói của Thánh Linh Chi Tổ mang theo một tia tức giận.
Lấy cảnh giới và tâm cảnh của lão, tuy rằng không có khả năng có tâm lý sợ hãi, nhưng đã lộ ra sự phẫn nộ vào giờ phút này, cục diện bắt đầu vượt qua dự đoán của lão.
Không sai, tồn tại gần Thần cấp thật sự rất mạnh, nhưng mạnh đến mấy cũng có giới hạn
Mà Côn Luân thiên sư, Độc Cô Kiếm Thần cũng không yếu hơn cấp gần thần bao nhiêu.
“Đến đây đi, mặc dù bổn tổ gánh vác Cửu Thiên, một tay nâng lên Thành Tiên Môn, ta cũng có thể đẩy ngang Tiên Vực, vô địch trên thế gian!”
Giọng nói của Thánh Linh Chi Tổ mênh mông cuồn cuộn, người mặc Thánh Linh Y, tay cầm Thiên Hoàng Trượng, khí phách chấn thế gian.
Mà đúng lúc này, trong mơ hồ lại có một khí tức cường hãn thần bí vô biên đang thức tỉnh, muốn hiện lên.
“Còn tới nữa?”
Thánh Linh Chi Tổ vốn đang hào khí can vân, nhưng giờ phút này khóe mắt lão cũng khẽ giật giật, không nhìn kỹ rất khó phát hiện.
…
Sau khi hai đại cường giả là Độc Cô Kiếm Thần và Côn Luân thiên sư xuất hiện, trận doanh Tiên Vực vốn tràn ngập nguy cơ như được rót vào một châm trợ tim.
Nhưng không chỉ như thế, Diên Triệt trước đó đột nhiên rời khỏi lại trở về.
Khuôn mặt nàng ta tuyệt mỹ, có một không hai trong thiên hạ, khí tức trên người giờ phút này có một sự hoàn mỹ không thể miêu tả.
Giống như một khối mỹ ngọc vốn tàn khuyết đã khôi phục vẻ hoàn mỹ không tì vết.
“Sao ngươi lại về rồi?” Đám người Khương Lạc Ly cũng cảm thấy hoang mang khó hiểu.
Ánh mắt Quân Tiêu Dao dừng lại trên người Diên Triệt. Hắn bỗng chấn động, bởi vì hắn thấy được trong mắt Diên Triệt chứa đầy nước mắt trong suốt.
“Diên Triệt, ngươi... Sao lại thế này?” Quân Tiêu Dao khẽ nhíu mày.
“Tiêu Dao...” Diên Triệt bỗng mở miệng, trong mắt mang theo một loại thâm tình quyến luyến.
Làm Quân Tiêu Dao kỳ quái chính là, ánh mắt kia có chút không giống Diên Triệt.
“Ban đầu cùng chàng rơi vào trăm kiếp luân hồi, ta cho rằng đó là kiếp của mình.”
“Sau đó mới biết được đó là duyên, có thể gặp được chàng lúc tuổi xuân đẹp nhất là may mắn của ta.”
“Mà hiện tại, đây là chuyện cuối cùng ta có thể làm vì chàng.”
“Từ nay về sau, ta vẫn ở đó, chẳng qua là bằng một cách khác...”
Diên Triệt khẽ nói nhỏ.
Vẻ mặt Quân Tiêu Dao đột nhiên cứng lại.
“Linh Diên?”
“Chẳng lẽ ngươi đã...” Quân Tiêu Dao lập tức hiểu rõ tất cả.
Diên Triệt cười, trong mắt lại ứa lệ, cũng không biết là của nàng hay là ai.
“Không sai, Linh Diên cam nguyện trở về với ta, chỉ có như vậy thì Phục Hy Thánh Thể và Oa Hoàng Thánh Thể mới có thể dung hợp, hồn của ta mới có thể viên mãn. Chỉ khi nào ta trở thành Song Hoàng chi Thể thì mới nhưng hoàn toàn phát huy sức mạnh của huyết mạch Đế Quân, tung ra át chủ bài mà phụ thân để lại trong huyết mạch của ta.”
“Như vậy mới có thể giúp được Tiêu Dao chàng.”
Diên Triệt nói.
Quân Tiêu Dao im lặng.
Mặc dù thiên ngoại đang chiến hỏa bay tán loạn, nhưng hắn như không nghe thấy cái gì.
Thần hồn của Linh Diên về với Diên Triệt, giống như trước kia Thiên Nữ Diên trở về với Linh Diên.
Số mệnh là một vòng luân hồi.
“Nhưng vì sao nàng ấy không nói, thậm chí không để lại một câu từ biệt.” Quân Tiêu Dao nói.
“Bởi vì nàng sợ...”
“Nàng sợ nói lời từ biệt thì sẽ luyến tiếc chàng.” Trong nụ cười của Diên Triệt có nước mắt, mang theo thê thương.
Quân Tiêu Dao trầm mặc, hắn lại nghĩ tới thái độ khác thường của Linh Diên ở tiệc đính hôn và câu nói kia của nàng.
“Tiêu Dao, ta chỉ hy vọng ngày sau tháng đổi năm dời, chàng có thể ngẫu nhiên nhớ tới một nữ tử tên là Linh Diên.”
Nghiêm khắc mà nói, Linh Diên cũng chưa chết, nàng vốn là địa hồn của Diên Triệt, hiện giờ trở về cũng hợp tình hợp lý, giống như Thiên Nữ Diên trước kia vậy.
Nhưng không biết vì sao, Quân Tiêu Dao lại trầm mặc, có một cảm giác rất khó hiểu.
Đến lúc này, cho dù là Khương Lạc Ly thích ghen nhất cũng không nói câu nào. Nàng cũng đã rõ cảm giác yêu mà không được kia.
Khương Thánh Y buông mắt, lông mi thật dài hơi rũ xuống.
Nữ tử Linh Diên này khiến người ta thương tâm.
Diên Triệt đi lên phía trước, bỗng vươn một tay xoa mặt Quân Tiêu Dao.
“Tiêu Dao, ta không hy vọng chàng thương tâm.”
Câu này như Diên Triệt nói, lại... như lời của Linh Diên.
Quân Tiêu Dao hít sâu một hơi. Hắn thừa nhận mình thật sự đã phụ Linh Diên.
Tình này chỉ có thể thành hồi ức, chỉ là lúc ấy lòng ngẩn ngơ.
“Tiêu Dao, ta sẽ giúp được chàng, nhất định.”