Chương 2014: Mộng Đế ra tay
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khó có thể tưởng tượng, những lời này lại được phát ra từ miệng chủ tế giả.
Khi Thánh Linh Chi Tổ giáng thế, khí tức của lão mênh mông cuồn cuộn, uy áp ba ngàn giới.
Nhưng hiện tại lại chật vật như vậy, cả Thánh Linh Y cũng bị đánh nát.
Nhục thân của lão thật sự cử thế vô song, như cấu thành từ vô số tinh thể Thần quốc. Nhưng cho dù lão mạnh đến mấy thì hiện tại phải đối mặt với Độc Cô Kiếm Thần đã từng là thần thoại kiếm đạo, Đông Hoa Đế Quân – Quân chủ thần thoại của cổ Tiên Đình và cả Côn Luân thiên sư - cổ tổ lãnh tụ của Côn Luân di tộc.
Cho dù Thánh Linh Chi Tổ là chủ tế giả gần Thần cấp, đối mặt với tam đại chí cường thì cũng phải nếm mùi thất bại.
Tuy rằng Thánh Linh Chi Tổ tự cho là mình rất cao, nhưng lão cũng không phải ngốc. Hiện tại đã xuất hiện nguy cơ ảnh hưởng đến tính mạng, đâu còn tâm tình ra vẻ, không nói ra được mấy lời cợt nhả nữa.
Mà ở phía Tiên Vực, Đế Vẫn Thiên Chủ, đầu đội thiên quan, thân khoác Đế Vẫn thần bào, mái tóc màu xám trắng phiêu động theo gió, trong đôi mắt lạnh nhạt có cảnh tượng khủng bố thiên hủy tinh trầm hiện lên.
Gã cũng không cố tình ra tay, chỉ tùy ý cất bước.
Nơi đi qua, hư không sụp đổ, vạn linh trầm luân, từng khối đại lục, từng viên sinh mệnh cổ tinh tan thành mây khói dưới chân gã.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng cầu cứu của Thánh Linh Chi Tổ.
“À, xem ra Thánh Linh Chi Tổ gặp phải chút phiền toái.” Đế Vẫn Thiên Chủ lạnh nhạt lắc đầu.
Hư không trước người gã lập tức vặn vẹo, pháp tắc không gian bị gã tuỳ tiện khống chế.
Mà một phương hướng khác, Lục Thiên Thần Thú cũng đang tiến hành huyết tẩy cuối cùng.
Gã mặc hắc ám tiên kim giáp, chín cái đầu đều vô cùng dữ tợn, phụt ra hàn mang khát máu. So với Đế Vẫn Thiên Chủ, thủ đoạn của gã càng huyết tinh, tàn bạo, trực tiếp.
Chỉ tính số lượng sinh linh bị gã cắn nuốt xuống bụng đã không dưới hàng tỉ, toàn bộ chủng tộc vạn linh của Yêu Thiên Tiên Vực bị gã diệt sạch hơn chín phần.
Một phần còn lại cũng không phải do gã tốt bụng gì, mà chỉ để lại coi như “hạt giống”, để lại đó để ngày sau thu hoạch.
Lục Thiên Thần Thú cũng nghe thấy tiếng cầu cứu của Thánh Linh Chi Tổ.
“A... Luôn có người coi mình trở thành chúa cứu thế. Chúng không biết, đứng trước đại thế thì không ai ngỗ nghịch được, Thành Tiên Môn nhất định sẽ hoàn toàn mở ra vào đời này.” Lục Thiên Thần Thú lạnh lùng nói, cất bước đã đi về hướng Huyền Thiên Tiên Vực.
Phía Huyền Thiên Tiên Vực, nhìn thấy chủ tế giả cao cao tại thượng, cường đại vô biên đã bị đánh đến chật vật như thế, điều này làm tinh thần của tất cả chúng sinh Tiên Vực phấn chấn.
Ban đầu khi tam đại chủ tế giả buông xuống, thật sự đã mang đến tuyệt vọng khủng bố nhất cho Tiên Vực. Mà hiện tại, bọn họ lại thấy được hy vọng sống sót
Nhưng vào lúc này, hai luồng khí tức không thua gì Thánh Linh Chi Tổ giống như hai cái mắt bão thổi quét về hướng Huyền Thiên Tiên Vực.
Rất nhiều người đều cảm thấy hoảng sợ, đồng thời trong lòng thầm cầu nguyện, phía trận doanh Quân gia nhất định phải chống đỡ được áp lực.
Ánh mắt Quân Tiêu Dao cũng lộ ra một tia ngưng trọng.
“Nhanh, rất nhanh là tốt rồi...” Quân Tiêu Dao thầm nói nhỏ trong lòng.
Vì trợ giúp hắn, Linh Diên cam nguyện dung hợp mình với Diên Triệt.
Phải biết rằng, ban đầu Linh Diên rất kháng cự Diên Triệt. Nhưng... Vì có thể giúp được hắn vào lần đại náo động này, Linh Diên dứt khoát kiên quyết lựa chọn từ bỏ bản thân, trở thành một phần của Diên Triệt.
Ánh mắt Quân Tiêu Dao theo bản năng mà chuyển dời, lập tức thấy được thiếu nữ ngẩng đầu nhìn lên Diên Triệt, không ngừng rơi lệ khóc thút thít.
Đó là thị nữ bên cạnh Linh Diên, Như Anh.
Hai mắt nàng ta đẫm lệ mông lung, vẫn luôn lẩm bẩm niệm tụng tên của đế nữ đại nhân, mang theo bi thương và quyến luyến.
Quân Tiêu Dao lộ ra ánh mắt phức tạp, mang theo một tia tự giễu.
Tình nghĩa của hắn đối với Linh Diên và thời gian làm bạn bên cạnh nàng còn không bằng thị nữ Như Anh kia.
Nhưng cũng vì vậy, trong lòng Quân Tiêu Dao đã có quyết định, trận chiến này tuyệt đối không thể thua. Hắn đang chờ đợi một thời cơ để tự mình gia nhập chiến trường.
...
Oanh!
Lục Thiên Thần Thú đã đến, nhấc lên biển máu vạn trượng, nhiễm đỏ cả tinh vũ.
Gã ra tay, giải cứu Thánh Linh Chi Tổ, chặn lại đám người Côn Luân thiên sư, giúp Thánh Linh Chi Tổ có cơ hội để thở dốc.
Mà bên kia, Đế Vẫn Thiên Chủ cũng là kéo dài qua không gian, buông xuống Huyền Thiên Tiên Vực.
Rốt cuộc tam đại chủ tế giả cũng tề tụ, làm Huyền Thiên Tiên Vực và Hoang Thiên Tiên Vực cùng run rẩy.
Cho dù là đám người Côn Luân thiên sư, Độc Cô Kiếm Thần cũng lộ ra một tia ngưng trọng.
Sau khi hai chủ tế giả khá xuất hiện, chiến cuộc như bị đảo ngược trở lại.
Hơn nữa bọn họ cũng biết chủ tế giả có tất cả năm người, mà trước mắt chỉ xuất hiện có ba.
Trừ bỏ chủ tế đầu tiên thần bí nhất, cường đại nhất ra thì còn có một chủ tế thứ năm thần bí khó lường, cũng chính là người kế thừa của vị Luân Hồi Hải kia, còn chưa hiện thân.
Thật ra đám người Độc Cô Kiếm Thần vẫn luôn đề phòng chủ tế đầu tiên và chủ tế thứ năm.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên, một bàn tay trắng trẻo như ngọc trực tiếp đâm thủng tầng tầng lớp lớp hư không, đàn áp về hướng Đế Vẫn Thiên Chủ.
“Quả nhiên ngươi thật sự ra tay, Mộng Đế!” Vừa nhìn Đế Vẫn Thiên Chủ đã biết là ai.
Gã cũng nâng chưởng lên, vạn luồng sức mạnh pháp tắc đan chéo, hình thành một cảnh tượng hủy diệt.
Phanh!
Gợn sóng khổng lồ khuếch tán, làm vỡ nát mười vạn dặm không gian chung quanh.
Sau đó dưới ánh nhìn ngây dại của vô số người, một bóng hình xinh đẹp không thể hình dung bằng ngôn ngữ chậm rãi buông xuống từ Cửu Thiên.
Khó có thể dùng bút mực để hình dung vẻ đẹp của nàng, có lẽ chỉ có một từ có thể hình dung sơ lược, đó là ‘Tựa như ảo mộng’.
Tất cả sắc màu trên thế gian đều ảm đạm thất sắc trước mặt nàng.
Một chiếc váy dài trắng thuần, đai ngọc bó eo, xiêm y không hoa lệ bao nhiêu lại mang đến cho người ta một cảm giác như thần nữ trích tiên giáng thế.
Đôi chân nàng ta trắng như ngọc, nhẹ điểm trên hư không, tạo nên tầng tầng lớp lớp gợn sóng.
Đây là một nữ tử tựa như ảo mộng.
Nàng ta vừa hiện thân, như khiến vạn linh Tiên Vực đều lâm vào cảnh trong mơ mông lung.
Đừng nói là tu sĩ bình thường, thậm chí cả một ít Chuẩn Đế, nhân vật cấp Đại Đế cũng hơi hoảng hốt tâm thần.