Chương 2015: Mộng Đế cường thế
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Phải biết rằng, trong đại chiến chân chính, hơi hoảng hốt một chút cũng cực kỳ trí mạng.
Từ đây có thể nhìn ra, Mộng Đế đã tu luyện mộng ảo chi đạo đến cảnh giới cao thâm như thế nào. Trong những người ở đây, chỉ có nhóm người đứng đầu không chịu ảnh hưởng chút nào.
Quân Tiêu Dao cũng không bị ảnh hưởng, nguyên thần và tâm tính của hắn đều là đứng đầu.
Giờ phút này nhìn thấy Mộng Đế hiện thân, Quân Tiêu Dao cũng không quá bất ngờ, đây cũng là thủ đoạn của Quỷ Diện Nữ Đế.
Mà ở đây có một bóng dáng hơi ngây ra, đó chính là Bỉ Ngạn Hoa Chi Mẫu.
Dung nhan của Mộng Đế trước mắt lại có vài phần tương tự với Bỉ Ngạn Hoa Chi Mẫu.
“Cũng là chuẩn bị mà nàng ta để lại sao?” Bỉ Ngạn Hoa Chi Mẫu lẩm bẩm nói.
Vì Quân Tiêu Dao, Quỷ Diện Nữ Đế thật sự đã hao tổn tâm huyết, dùng hai thế thân tương trợ hắn vượt qua hai cửa ải đại nạn.
Một lần là Ách Họa chi chiến, một lần là đại náo động trước mắt.
Mộng Đế cũng liếc nhìn Bỉ Ngạn Hoa Chi Mẫu một cái, hai nàng nhìn nhau, họ không nói lời nào, nhưng trong nháy mắt đều đã rõ tất cả.
Các nàng đều là chuẩn bị do Quỷ Diện Nữ Đế lưu lại, là công cụ dùng để trợ giúp Quân Tiêu Dao.
…
Vẻ đẹp của Mộng Đế như không thuộc về thế gian này, nhưng điểm thật sự làm người ta chấn động của Mộng Đế không chỉ có vẻ đẹp, mà là thủ đoạn và chiến lực mạnh mẽ tuyệt đối của nàng ta.
Mộng Đế có danh hiệu đệ nhất ngoan nhân của Cửu Thiên, một mình đã trở thành vùng cấm, tọa trấn Mộng Huyễn Không Giới.
Nhìn thấy Mộng Đế hiện thân ra tay, chủ tế giả mạnh như Đế Vẫn Thiên Chủ cũng lộ ra ánh mắt ngưng trọng. Bối phận của gã cũng rất cổ xưa, biết lai lịch của Mộng Đế cũng không đơn giản, nàng ta liên quan đến một đại nhân vật nghịch thiên.
Giọng của Đế Vẫn Thiên Chủ hơi trầm xuống: “Mộng Đế, vì sao ngươi phải nhúng tay tham gia, lần náo động này không liên quan đến ngươi.”
Giọng điệu và thái độ của Đế Vẫn Thiên Chủ làm tất cả mọi người kinh ngạc. Phải biết rằng, thân là ngũ đại chủ tế giả, tồn tại gần Thần cấp, có thể nói thực lực của Đế Vẫn Thiên Chủ thật sự có thể làm lơ tất cả.
Từ khi buông xuống Tiên Vực, gã như một vị thần lạnh nhạt, cho dù có Đại Đế Tiên Vực chắn ở trước mặt thì gã vẫn không chút để ý, dùng một chân san bằng.
Nhưng hiện tại, đối mặt với Mộng Đế, Đế Vẫn Thiên Chủ lại hiếm thấy mà nói chuyện với giọng điệu thương lượng.
Điều này rất hiếm hoi, vạn vật đều như bụi bặm trong mắt bọn họ, người có thể được bọn họ đối xử bình đẳng là rất ít rất ít.
Nhưng đối mặt với lời thương lượng của Đế Vẫn Thiên Chủ, Mộng Đế không rên một tiếng, chưa nói cái gì cả, giống như cả giải thích cũng lười.
Tay ngọc vô cấu phất ra, một mảnh ngân hà mộng ảo hiện lên, bao phủ về hướng Đế Vẫn Thiên Chủ.
Vẻ mặt Đế Vẫn Thiên Chủ có chút lạnh lẽo, tuy rằng gã kiêng kỵ Mộng Đế, nhưng cũng sẽ không sợ hãi.
“Mộng Đế, rốt cục ngươi là vì ai, ai lại đáng để ngươi trả giá như vậy, thậm chí không tiếc đối đầu với chủ tế giả chúng ta!” Đế Vẫn Thiên Chủ quát lạnh, Đế Vẫn thần bào trên người phóng thích thần quang, hóa thành một cảnh tượng hủy diệt, đối kháng với ngân hà mộng ảo kia.
Mộng Đế Vẫn không nói thêm lời nào nữa.
Mà phía Quân Đế Đình, rất nhiều người lâm vào suy nghĩ sâu xa. Đầu tiên bọn họ trầm tư một lát, sau đó đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Quân Tiêu Dao, trong mắt mang theo một tia bừng tỉnh hiểu ra và đương nhiên.
Nếu nói ở Tiên Vực có ai có thể làm nhân vật tuyệt đại Cửu Thiên này ra tay thì trừ Quân Tiêu Dao từng đi đến Cửu Thiên ra thì họ thật sự không thể nghĩ đến ai khác.
Hơn nữa cái này không phải không có tiền lệ, có vẻ Quân Tiêu Dao rất được những nữ cường nhân lão a di đó thích.
Trước kia Lạc Vương dị vực, cũng chính là Lạc Tương Linh, chính là một ví dụ điển hình.
Đông đảo tầm mắt tụ tập đến làm Quân Tiêu Dao cảm thấy lưng như kim chích, như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, nghẹn lại trong cổ họng.
“Đều nhìn ta như vậy làm gì?” Quân Tiêu Dao trấn định tự nhiên.
Hắn thề lần này hắn thật sự không muốn đi ôm đùi Mộng Đế. Tuy rằng hắn đoán được Mộng Đế sẽ ra tay, nhưng thật ra cũng không ôm hy vọng quá lớn.
“Nhìn chằm chằm ~” Khương Lạc Ly mở to mắt nhìn chằm chằm Quân Tiêu Dao.
Cái này xem như lạy ông tôi ở bụi này, không đánh đã khai sao?
Không chỉ người bên cạnh Quân Tiêu Dao lập tức nghĩ ra. Bên kia, đám người Hoàng Niết Đạo, Tiểu Thạch Hoàng vẫn luôn quan sát thế cục cũng đoán ra trong phút chốc, đều nhìn về hướng Quân Tiêu Dao.
Nếu nói Mộng Đế và Quân Tiêu Dao không có chút quan hệ nào thì bọn họ tuyệt đối không tin.
Nhìn thấy Mộng Đế tuyệt mỹ kia ra tay vì Quân Tiêu Dao, Hoàng Niết Đạo thật muốn hóa thân thành chanh tinh, giọng nói mang theo ghen ghét, nhịn không được chu lòm mà truyền âm về hướng Quân Đế Đình.
“Quân Tiêu Dao, tiểu bạch kiểm ngươi chỉ biết đứng sau lưng nữ nhân ăn cơm mềm à, vậy tính là bản lĩnh gì.”
Hoàng Niết Đạo nói cũng không sai, Bỉ Ngạn Hoa Chi Mẫu, sau đó là Diên Triệt dùng huyết mạch gọi ra Đông Hoa Đế Quân, đến bây giờ Mộng Đế cũng ra tay vì Quân Tiêu Dao.
Tiểu Thạch Hoàng cũng lộ ra sắc mặt trầm lạnh, nói: “Quân Tiêu Dao, chẳng lẽ ngươi chỉ biết dựa vào nữ nhân sao?”
“Ngươi có giỏi thì tự lên chiến trường, ta và ngươi đánh một trận, chỉ biết trốn phía sau nữ nhân mà cũng có thể làm đế đình chi chủ à?”
“Không sai, Quân Tiêu Dao, có giỏi thì đánh một trận với chúng ta!” Hoàng Niết Đạo cũng mang theo ghen ghét nồng đậm, mở miệng trào phúng.
Thật ra Hoàng Niết Đạo không thật sự muốn trào phúng hành vi ăn cơm mềm, mà là hận tại sao bản thân hắn ta không ăn được cơm mềm.
Chẳng lẽ chỉ vì giá trị nhan sắc của Quân Tiêu Dao?
Vậy hắn ta cũng không kém mà, chỉ kém hơn Quân Tiêu Dao trăm triệu một chút mà thôi.
Nếu có nữ tử tuyệt thế giống như Mộng Đế ra mặt vì hắn thì Hoàng Niết Đạo tuyệt đối nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
Đối mặt với đám người Hoàng Niết Đạo trào phúng, vẻ mặt của Quân Tiêu Dao vẫn rất bình đạm.
Đơn giản mà nói, đây là chanh tinh đang ganh ghét mà thôi, bản thân không có mị lực kia thì ghen ghét người khác.
Có thể ăn được cơm mềm cũng là một loại bản lĩnh.
Quân Tiêu Dao cười nhạt và nói: “Nếu ta lên chiến trường thì các ngươi sẽ bị hù chết.”
Quân Tiêu Dao đang ăn ngay nói thật, nhưng nghe thấy lời này, Hoàng Niết Đạo và Tiểu Thạch Hoàng đều lạnh lùng cười trào phúng.
“A, có giỏi thì ngươi bước tới, chúng ta đứng đây chờ ngươi!”