Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2026 - Chương 2026 - Luân Hồi Tiên Chủ!

Chương 2026 - Luân Hồi Tiên Chủ!
Chương 2026 - Luân Hồi Tiên Chủ!

Chương 2026 : Luân Hồi Tiên Chủ!

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Luân Hồi Tiên Chủ phát ra một tiếng khẽ kêu, thân thể nàng bùng lên hàng vạn quang hoa.

Ở ngực nàng ta còn phụt ra hàng tỉ luồng quang hoa lộng lẫy như lưu li, bắn khắp chư thiên vạn giới.

Mơ hồ có thể nhìn thấy, ở trái tim của Luân Hồi Tiên Chủ lại là một lỗ trống!

Đây là nguyên nhân khiến Luân Hồi Tiên Chủ thất trí điên khùng, nàng ta mất đi “Tâm”, mất đi đạo quả của mình.

Lúc trước, Vô Chung Đại Đế đánh nàng trọng thương đã trực tiếp đánh đạo quả ra ngoài cơ thể, không biết rơi xuống nơi nào, cũng dẫn tới Luân Hồi Tiên Chủ ngủ say.

Mà hiện tại, Luân Hồi Tiên Chủ thúc giục sức mạnh, muốn gọi đạo quả của mình trở về.

Có thể tưởng tượng ra, sau khi đạo quả trở về thì sức mạnh của Luân Hồi Tiên Chủ sẽ được bổ sung lại.

Vào lúc mọi người cảm thấy lo sợ bất an, một bóng dáng xinh xắn lanh lợi bỗng bị quang hoa bao vây, lao về hướng Luân Hồi Tiên Chủ.

Đó là Tiểu Thiên Tuyết!

Tiểu Thiên Tuyết mặc váy trắng, mái tóc dài màu ngân bạc lộng lẫy, nhìn qua giống như một con rối vô cùng tinh xảo đáng yêu.

Nhưng giờ phút này, Tiểu Thiên Tuyết bị một luồng sức mạnh khủng bố bao vây, lôi kéo, bay thẳng lên giữa vũ trụ.

“Cha... Thiên Tuyết sợ!” Khuôn mặt phấn điêu ngọc trác của Tiểu Thiên Tuyết lộ ra vẻ sợ hãi.

“Sao lại vậy, Thiên Tuyết nàng...”

Tất cả những người quen biết Thiên Tuyết đều dại ra, bao gồm đám người Quân gia.

Trước kia Quân Tiêu Dao dẫn Tiểu Thiên Tuyết về Quân gia, đám người Quân gia đều rất thích cưng chiều đứa bé gái đáng yêu như tiểu thiên sứ, tiểu tinh linh này.

Tiểu Thiên Tuyết quả thực biến thành bảo bối của mọi người, cô bé không chỉ ỷ lại Quân Tiêu Dao, mà cũng cảm nhận được thiện ý và ấm áp của mình ở Quân gia.

Nhưng hiện tại, cô bé lại bị quang hoa sáng lạn kia bao vây, bay về hướng Cửu Thiên.

“Tiểu Thiên Tuyết!” Có người của Quân gia ra tay chặn lại, nhưng căn bản không có khả năng.

Hiện tại bọn họ hoàn toàn đã rõ, thân phận chân chính của Tiểu Thiên Tuyết lại chính là đạo quả Luân Hồi Tiên Chủ vẫn luôn trầm miên của Luân Hồi Hải!

Quân Tiêu Dao thấy tình cảnh này thì vẫn giữ im lặng.

So với những người khác kinh ngạc, hắn lại không lộ ra quá nhiều bất ngờ. Đó là vì Quân Tiêu Dao sớm đã suy đoán ra.

Khi nhặt được Tiểu Thiên Tuyết ở Hư Thiên Giới, Quân Tiêu Dao luôn suy đoán về thân phận của cô bé. Mãi đến khi Quân Tiêu Dao đi đến Cửu Thiên, dạo quanh Luân Hồi Hải một chuyến thì trong lòng hắn mới mơ hồ đoán được vài phần.

Cho nên Quân Tiêu Dao không biểu hiện ra vẻ kinh ngạc quá mức đối với chuyện Tiểu Thiên Tuyết là đạo quả của Luân Hồi Tiên Chủ.

Lúc trước Vô Chung Đại Đế chiến đấu với Luân Hồi Tiên Chủ, tiếp tiếp đánh đạo quả của nàng ta ra bên ngoài cơ thể.

Còn vì sao đạo quả lại rơi vào Hư Thiên Giới, Quân Tiêu Dao cảm thấy chắc có liên quan đến tiên căn lục đạo luân hồi.

Dù sao Luân Hồi Tiên Chủ khống chế sức mạnh luân hồi, mà tiên căn lục đạo luân hồi lại là thần vật luân hồi.

Hư Thiên Giới có khí tức của tiên căn lục đạo luân hồi nên đạo quả của Luân Hồi Tiên Chủ theo bản năng mà bị hấp dẫn.

Mà Quân Tiêu Dao đúng lúc nhặt được Tiểu Thiên Tuyết và tiên căn lục đạo luân hồi. Đạo quả lột xác, hóa thành Tiểu Thiên Tuyết, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là Quân Tiêu Dao nên theo bản năng nhận hắn làm phụ thân mình.

Mà hiện tại, Luân Hồi Tiên Chủ muốn triệu hồi đạo quả.

“Cha, Thiên Tuyết sợ!”

Tiểu Thiên Tuyết bị quang hoa sáng lạn bao vây, cô bé khóc thút thít, nhìn về phía Quân Tiêu Dao.

Quân Tiêu Dao giơ tay lên, muốn bắt lấy Tiểu Thiên Tuyết.

Nhưng vô dụng, cô bé vốn là đạo quả của Luân Hồi Tiên Chủ, không ai có thể ngăn cản cô bé trở về với Luân Hồi Tiên Chủ.

“Ai...” Quân Tiêu Dao thở dài một tiếng.

Ngay lập tức, Tiểu Thiên Tuyết đã dung nhập vào ngực của Luân Hồi Tiên Chủ.

“Trở về, tâm của bổn cung, đạo quả của bổn cung..”

Luân Hồi Tiên Chủ vốn vô cùng điên cuồng, mất hết lý trí, giờ phút này khí tức lại dần dần trở nên vững vàng lại.

Đương nhiên, thực lực của nàng ta cũng liên tục tăng vọt!

Luân Hồi Hải vốn chính là vùng cấm lâu đời nhất, tương đương với Trường Sinh Đảo.

Không nói thực lực của Luân Hồi Tiên Chủ có thể sánh vai với Trường Sinh Đế Tôn, nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Tuy rằng đạo quả đã trở về, khí tức của Luân Hồi Tiên Chủ liên tục tăng lên, nhưng trong thời gian ngắn mà muốn khôi phục đến đỉnh cao trước kia là không có khả năng.

Nhưng ít ra đã cao hơn các tồn tại gần Thần cấp Thánh Linh Chi Tổ rất nhiều.

Ầm ầm ầm!

Thân thể Luân Hồi Tiên Chủ chấn động, phong lôi rít gào, ánh sáng luân hồi vô tận nở rộ từ trên người nàng ta.

Mái tóc đen rậm rạp của nàng ta cũng biến thành màu ngân bạc giống như Tiểu Thiên Tuyết, phiêu dật lộng lẫy tựa như ngân hà.

Đây mới là hình thái dần dần hoàn chỉnh của Luân Hồi Tiên Chủ, khí tức cũng đang nhanh chóng khôi phục.

“Vô Chung, đời này ngươi sẽ phải trả giá đắt!”

Khí tức của Luân Hồi Tiên Chủ vững vàng không ít, cũng dần dần khôi phục lý trí, đã không điên cuồng như trước đó.

Nhưng hận ý và báo thù trong đôi mắt của nàng ta vẫn khắc cốt.

Nếu không phải Vô Chung đánh ra văng đạo quả thì sao nàng ta lại trầm miên đến nay.

Vô Chung Đại Đế đặt tay lên Vô Chung chi chung, vẻ mặt hết sức đạm mạc.

Mặc dù khí tức của Luân Hồi Tiên Chủ dần dần khôi phục, nhưng vẫn không thể nhìn ra chút sợ hãi nào trên mặt ông ta.

“Chết đi!”

Luân Hồi Tiên Chủ ra tay, dù là nữ tử, nhưng thực lực và khí phách lại không thua nam nhân.

Một luân hồi chưởng đánh ra, muốn trấn sát Vô Chung.

Vô Chung Đại Đế cũng ra tay, tiếng chuông vang chấn động Cửu Thiên, ông ta cất bước, lấy Vô Chung chi chung trấn áp, đẩy ngang Cửu Thiên.

Đại chiến bùng nổ, gợn sóng cuồn cuộn mênh mông.

Nhưng tất cả mọi người biết cục diện đang rất bất lợi cho Vô Chung Đại Đế, mặc dù ông ta có thực lực đàn áp vạn cổ, khí phách chấn càn khôn.

Nhưng hiện tại, kẻ địch của ông ta là một thần thoại đế và một Luân Hồi Tiên Chủ trong lòng tràn đầy ý muốn báo thù.

Có thể nói, đổi lại là chí cường giả nào đối mặt với cục diện này cũng sẽ rơi vào hạ phong.

Càng đừng nói Quân Tiêu Dao còn cảm giác được hình như Vô Chung Đại Đế còn có vấn đề nào đó.

Chúng sinh Tiên Vực cũng cảm giác được chiến cuộc bất lợi, tuy rằng Trường Sinh Đế Tôn cũng đang ra tay, nhưng hình như gã như đang quan sát Luân Hồi Tiên Chủ báo thù.

Có lẽ hiện tại Trường Sinh Đế Tôn cũng không muốn toàn lực ra tay với Vô Chung. Nếu gã trấn áp, đánh Vô Chung trọng thương thì bản thân gã cũng sẽ bị thương.

Nhưng trước mắt, Trường Sinh Đế Tôn chỉ cần nhìn Luân Hồi Tiên Chủ báo thù Vô Chung Đại Đế là được. Cho dù Luân Hồi Tiên Chủ ngã xuống thì cũng không ảnh hưởng gì đến Trường Sinh Đế Tôn cả.

Hoặc có thể nói, Trường Sinh Đế Tôn càng muốn nhìn thấy Luân Hồi Tiên Chủ liều mạng đáng một trận với Vô Chung Đại Đế.

Vậy thì dù không thể lập tức giết chết Vô Chung, ít nhất cũng có thể làm ông ta bị đánh trọng thương. Đến lúc đó Trường Sinh Đế Tôn không cần kiêng kỵ cái gì nữa.

“Vô Chung, đời này không trấn sát ngươi thì không thể giải mối hận trong lòng bổn cung!”

Bình Luận (0)
Comment