Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2027 - Chương 2027 - Thân Phận Của Tiểu Thiên Tuyết, Ý Thức Ảnh Hưởng

Chương 2027 - Thân phận của Tiểu Thiên Tuyết, ý thức ảnh hưởng
Chương 2027 - Thân phận của Tiểu Thiên Tuyết, ý thức ảnh hưởng

Chương 2027 : Thân phận của Tiểu Thiên Tuyết, ý thức ảnh hưởng

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Mái tóc bạc của Luân Hồi Tiên Chủ tung bay, trong đôi mắt phụt ra thù hận vạn cổ. Đây thật sự là thù hận vạn cổ, bởi vì đã kéo dài qua rất nhiều kỷ nguyên.

Nàng ta tụ lại sức mạnh khủng bố, tiên quang luân hồi mênh mông, muốn liều mạng đánh một trận với Vô Chung..

Nhưng vào lúc này... một tiếng quát lạnh nhạt vang lên: “Thiên Tuyết, con đang làm cái gì!”

Giọng nói này rõ ràng đến từ Quân Tiêu Dao!

Nghe thấy giọng nói quen thuộc lại xa lạ kia, Luân Hồi Tiên Chủ vốn đang toàn lực ra tay bỗng trì trệ trong chớp mắt.

Có một ý thức thức tỉnh trong lòng nàng, ra sức phản kháng.

“Đây... Đây là chuyện gì?”

Trên dung nhan tuyệt mỹ của Luân Hồi Tiên Chủ lộ ra một tia kinh ngạc, một ý thức cực kỳ cứng cỏi bắt đầu ảnh hưởng tâm thần nàng.

Thiên Tuyết, phải nghe cha nói!

Một luồng ý thức phát ra từ trong đạo quả, đang đấu tranh với ý thức báo thù của bản thân Luân Hồi Tiên Chủ.

“Không, bổn cung là Luân Hồi Tiên Chủ, ai có thể khống chế bổn cung!” Luân Hồi Tiên Chủ khẽ kêu, uy áp linh hồn khủng bố trút xuống, muốn trấn áp ý thức kia.

“Thiên Tuyết, con không nghe cha nói sao?” Quân Tiêu Dao tiếp tục ảnh hưởng.

Thân thể Luân Hồi Tiên Chủ cứng đờ, nàng giơ tay ngọc che trán lại, khí tức cả người hỗn loạn.

Tiểu Thiên Tuyết là đạo quả trung tâm nhất của Luân Hồi Tiên Chủ, cũng là nguồn cội sức mạnh quan trọng của nàng. Không có đạo quả này thì Luân Hồi Tiên Chủ không phải là Luân Hồi Tiên Chủ hoàn chỉnh.

Giờ phút này, sức mạnh đạo quả trong lòng nàng phóng thích ra lại đang đấu tranh với sức mạnh bản thân của Luân Hồi Tiên Chủ. Đây quả thực là chuyện xưa nay chưa từng có!

“Không, sao lại như thế, bổn cung còn muốn báo thù!” Luân Hồi Tiên Chủ lảo đảo, đang kiệt lực trấn áp cảm giác hỗn loạn kia.

Nhưng Luân Hồi Tiên Chủ càng trấn áp thì sức mạnh đạo quả khủng bố lại càng xâm nhập toàn thân, phản phệ bản thân nàng.

Nếu Luân Hồi Tiên Chủ không ngừng lại thì đừng nói khôi phục sức mạnh, thậm chí cả sức mạnh còn sót lại cũng sẽ bị Đạo Quả cắn nuốt.

Luân Hồi Tiên Chủ bắt lấy mái tóc bạc của mình, nàng cắn chặt môi, chống cự ý thức kia. Nhưng cuối cùng, vẫn có một từ bị nàng gian nan nặn ra từ đôi môi đỏ: “Cha...”

….

Tĩnh mịch!

Giờ khắc này, toàn bộ Cửu Thiên và Tiên Vực đều yên tĩnh giống như cái chết.

Vô số người trừng lớn đôi mắt, há to miệng, còn có người móc móc lỗ tai của mình, lộ ra vẻ mặt như thấy quỷ.

Cửu Thiên Luân Hồi Hải vô thượng, chủ tế thứ năm ngày trước, Luân Hồi Tiên Chủ… lại gọi Quân Tiêu Dao là cha?

Con mẹ nó, quả thực là kỳ cảnh vạn cổ chưa gặp!

Cho dù Luân Hồi Tiên Chủ còn chưa đạt tới thần thoại đế, nhưng cũng kém không xa. Một tồn tại đỉnh cấp trên thế gian, quan sát vạn cổ, ngồi xem thương sinh vạn linh như vậy lại gọi một hậu bối tuổi trẻ là cha.

Nếu không phải chính tai nghe thấy thì bọn họ tuyệt đối sẽ cho rằng mình đang nằm mơ.

Có một đám người đang kêu to, không thể chấp nhận, đó là sinh linh của Luân Hồi Hải.

“Không, sao lại như thế, tiên chủ đại nhân lại...”

Dù cho là Đại Đế Luân Hồi Hải, giờ phút này trên mặt cũng tràn ngập kinh ngạc.

Trong lòng bọn họ, Luân Hồi Tiên Chủ có dung mạo và thực lực sánh vai, được bọn họ tôn sùng là chủ thượng và nữ thần lại gọi một nam tử là cha, hơn nữa còn là thù địch của Luân Hồi Hải, Quân Tiêu Dao.

Điều này quả thực là điên đảo tam quan của bọn họ, làm bọn họ không thể chấp nhận. Tâm cảnh của tất cả sinh linh Luân Hồi Hải đều sắp hỏng mất!

Đừng nói là Cửu Thiên, cho dù là phía trận doanh Tiên Vực cũng có vô số người trợn mắt há hốc mồm.

“Tiêu Dao thật là mạnh...” Tất cả mọi người đều này kinh ngạc cảm thán.

Vì sao Quân Tiêu Dao có thể làm ra mấy chuyện tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả (1) như vậy?

(1) Ca tụng một nhân vật siêu phàm, ý nói đời xưa chưa từng có người nào được đến thế, đời sau cũng chẳng bì kịp.

Bọn họ cho rằng, Quân Tiêu Dao hóa thân thành chủ tế thứ năm đã xem như hành động vĩ đại tiền vô cổ nhân. Kết quả hiện tại cả Luân Hồi Hải vô thượng cũng kêu hắn là cha. quả thực khiến người ta không biết nói gì cho phải.

Thậm chí Tiên Vực bị bầu không khí tuyệt vọng và áp lực bao phủ cũng vì cảnh tượng này mà thoáng dịu lại một chút.

Luân Hồi Tiên Chủ vươn đôi tay ngọc che cái trán lại, đang giãy giụa.

Mà lúc này, Quân Tiêu Dao nói: “Vô Chung tiền bối, xin tạm thời đừng ra tay với Luân Hồi Tiên Chủ.”

Nói thật, Quân Tiêu Dao chỉ thử một chút mà thôi, hắn cũng không nghĩ tới thật sự có thể hoàn toàn ảnh hưởng Luân Hồi Tiên Chủ. Chỉ cần có thể hơi ảnh hưởng tâm thần của nàng ta một chút là đủ rồi.

Nhưng hiệu quả này không khỏi quá tốt, hoặc có thể nói, ảnh hưởng của hắn đối với Tiểu Thiên Tuyết quá sâu. Mà Tiểu Thiên Tuyết lại là một phần cực kỳ quan trọng của Luân Hồi Tiên Chủ.

Nghe Quân Tiêu Dao nói thế, Vô Chung khẽ gật đầu.

Trường Sinh Đế Tôn thấy vậy thì sắc mặt vẫn không chút dao động, gã như siêu nhiên ra khỏi thế gian, tất cả biến ảo cục diện đều không tính là gì đối với gã.

“Thật là mất mặt, nhưng cũng chẳng sao, một khi đã như vậy thì cứ để bản đế tôn tự ra tay.” Trường Sinh Đế Tôn đặt tay trên Trường Sinh Luân, lại tiếp tục chiến đấu với Vô Chung Đại Đế.

Vừa rồi là Luân Hồi Tiên Chủ ra tay, trên cơ bản Trường Sinh Đế Tôn chỉ tùy ý tiến công. Dù sao gã cũng muốn để Luân Hồi Tiên Chủ và Vô Chung Đại Đế lưỡng bại câu thương, thậm chí đồng quy vu tận.

Hiện tại, Luân Hồi Tiên Chủ xảy ra vấn đề, Trường Sinh Đế Tôn chỉ có thể tự tấn công tay, đương nhiên gã cũng không ngại chút nào.

Phanh!

Vô Chung chi chung và Trường Sinh Luân va chạm, dao động toả ra như đánh tan mười vạn giới trời xanh!

Thân thể Vô Chung Đại Đế chấn động.

Trường Sinh Đế Tôn lạnh nhạt nói: “Vô Chung, hình như ngươi đã xảy ra vấn đề nào đó. Ngươi trở về từ Giới Hải, chẳng lẽ đã từng giao thủ với tồn tại trong Giới Hải?”

Thế giới Giới Hải có vô số thần bí, cũng có vô số thế giới. Mà Vô Chung trở về từ Giới Hải, thân thể xảy ra chút vấn đề, tuyệt đối là có liên quan đến một ít tồn tại trong Giới Hải.

“Dù thế nào thì ta cũng có thể ngăn cản ngươi!” Vô Chung hờ hững nói.

Trường Sinh Đế Tôn nhàn nhạt lắc đầu: “Thật là ngu muội, ngươi và ta đều đứng trên đỉnh cao của thế gian. Lại khăng khăng không chặt đứt thất tình lục dục tục tằng, vì một nữ tử mà chán nản đau lòng, hy sinh bản thân vì lũ kiến chúng sinh.”

Trường Sinh Đế Tôn phát ra lời cảm thán.

Bình Luận (0)
Comment