Chương 2035 : Trường Sinh Đế Tôn bị thương, chung cực đại chiến
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Không thể hình dung được sóng va chạm kia.
Tinh hà treo ngược, nhật nguyệt điên đảo, quần tinh vẫn diệt, thiên địa vỡ vụn, quy khư trầm luân.
Đến cuối cùng, ánh sáng chói mắt gần như che lóa mọi thứ.
Năng lượng kinh khủng ăn mòn lẫn nhau, va chạm lẫn nhau.
Hư không im ắng chôn vùi, hỗn độn khí cũng bị đánh ra, dường như tất cả mọi thứ đều quay về thời nguyên sơ.
Trong vụ va chạm đến mức choáng váng như vậy.
Có tiếng kêu đau bỗng nhiên vang lên!
Hàng tỷ vạn chúng sinh, vào lúc này, đều nín thở.
“Lùi rồi Trường Sinh Đế Tôn lùi rồi!”
Tiếng kêu kinh hãi vang lên, tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh…
Chỉ thấy Trường Sinh Đế Tôn như thần thoại vạn cổ nguy nga sừng sững.
Lúc này đúng là đang lùi từng bước kêu rên, là gã đang bị thương.
Thần khu vô cùng vĩ ngạn của gã rơi xuống từng chút từng chút máu.
Trường Sinh Đế Tôn danh xưng thần thoại vô địch, cuối cùng đã bị thương.
Một khắc sau.
Cả đám người đang căng thẳng đều đổ dồn sang nhìn Quân Tiêu Dao.
Vô Chung Đại Đế nâng chuông Vô Chung.
Khí chấn hoàn vũ, bất động bất dao, mắt lạnh như điện, bễ nghễ thương thiên!
“Đại Đế!”
Vô số chúng sinh Tiên Vực đều nhảy cẫng lên hoan hô, vui sướng muốn rớt nước mắt.
Còn có tu sĩ sục sôi dâng trào nhiệt huyết!
Không một ai có thể khiến cho Vô Chung Đại Đế ngã xuống. Ông ấy là tồn tại vô địch vạn cổ!
Nhưng mà…
Trong niềm vui sướng cực độ, không một ai chú ý tới.
Sợi tóc màu xám của Vô Chung Đại Đế càng bạc hơn.
Sắc mặt của ông ấy, dường như càng thêm một nét tang thương.
Mà bên Quân Tiêu Dao này.
Cực kỳ bất ngờ, mặc dù Quân Tiêu Dao cũng bị xung kích.
Nhưng hắn cũng không phải nhận quá nhiều xung kích.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Trước mặt hắn sừng sững một bóng hình xinh đẹp thiên tư thướt tha.
Chính là Mộng Đế!
Quân Tiêu Dao thấy được có máu tươi từng giọt từng giọt chảy ra từ móng tay thon dài của Mộng Đế.
“Mộng Đế tiền bối…”
Ánh mắt của Quân Tiêu Dao run lên.
Thực ra, ban đầu hắn nghĩ.
Nếu là pháp thân thần linh đón nhận một đại chiêu này của Trường Sinh Đế Tôn.
Không nói là hoàn toàn bị băng diệt, nhưng cũng sẽ không còn lại quá nhiều năng lượng.
Nhưng hiện tại, Mộng Đế tiếp nhận phần lớn xung kích cho hắn, cho nên năng lượng của pháp thân thần linh vẫn còn nguyên.
“Không cần nói gì, đây là ý chí của ta.”
Mộng Đế không quay lại, chỉ từ tốn nói.
“Nhưng mà, Mộng Đế tiền bối, thương thế của người…” Quân Tiêu Dao muốn nói lại thôi.
“Không ngại.” Mộng Đế nhàn nhạt nói, hoàn toàn không để ý tới thương thế của mình.
Cứ như thể thân thể này không phải là của bà.
Mà bên cạnh, Vũ Hộ cũng hơi nhận lấy một chút che chở.
Nhưng tình huống hiện tại của hắn ta cũng không tốt lắm, máu me đầm đìa.
Dù là pháp thân Hoang Đế cũng không thể hoàn toàn ngăn cản sức mạnh mênh mông của vị Đế trong thần thoại.
“Lúc này, thiên địa yên tĩnh.”
Cho dù là mấy người Thánh Linh chi tổ cũng tạm thời ngừng thế công lại.
Bọn họ biết.
Thực ra thắng bại đã định giữa hai phe Trường Sinh Đế Tôn cùng Vô Chung Đại Đế, Quân Tiêu Dao.
“Không ngờ bổn Đế Tôn đã bị thương?”
Trường Sinh Đế Tôn nhấc bàn tay đầu máu tươi lên.
Bàn tay kia thon dài hoàn mỹ, chắc chắn sẽ khiến mọi nữ tử ghen ghét.
Lúc này nó đỏ chói mắt màu máu, mỗi một giọt máu tươi đều mang theo khí tức ép sập hư không.
Bao nhiêu kỷ nguyên rồi?
Căn bản Trường Sinh Đế Tôn cũng không tính nổi nữa, rốt cuộc đã bao lâu rồi mình chưa từng bị thương?
Nhưng hiện giờ, sau rất nhiều kỷ nguyên, không ngờ gã lại bị thương.
Gã hoài nghi.
“Chỉ làm gã bị thương thôi sao?”
Thấy tình trạng của Tsdq, dù là Quân Tiêu Dao cũng không tránh khỏi căng thẳng.
Chẳng lẽ phải dùng ra chiêu kia?
Hắn nghĩ bụng.
Trong lúc mơ hồ, hắn luôn cảm giác hình như có cái gì đó không đúng.
Theo lý mà nói, Trường Sinh Đế Tôn chắc chắn đã là nhân vật cấp boss sau màn rồi, là Đế trong thần thoại đó.
Nhưng nếu chỉ có vậy, thì rất có rất nhiều thứ không giải thích được.
Tại sao Trường Sinh Đế Tôn lại muốn nhằm vào mạch Thánh Thể? Điều này cũng không rõ.
Cho nên, trước khi hiểu rõ tất thảy, thực ra Quân Tiêu Dao cũng không muốn đánh ra hết những quân Át mà mình có.
“A… ha ha…”
Trường Sinh Đế Tôn cười lớn.
Chuyện này quá hiếm có.
Với tâm cảnh vô tình của gã, cười là một chuyện rất hiếm thấy.
“Các ngươi... lại khiến ta cảm nhận được sự đau đớn đã rất lâu rồi không có.”
“Cái này… giống như khiến cho bổn Đế Tôn lại có một chút cảm giác làm người trước kia…”
Trường Sinh Đế Tôn giơ tay lên, liếm liếm máu tươi trên bàn tay mình.
“Khi bổn Đế Tôn vẫn là người, ta cũng từng bị thương, biết cái cảm giác đau đớn khắc cốt ghi tâm kia.”
“Nhưng…”
Cảm xúc trong mắt Trường Sinh Đế Tôn trở nên lạnh lùng vô cùng.
“Khi ta tu thành Thần thoại, thực sự trở thành Thần, ta liền hiểu.”
“Chỉ có con sâu cái kiến ti tiện mới có đau đớn, chỉ có tiên nhân thật sự mới có thể leo lên con đường siêu thoát.”
“Các ngươi khiến cho bổn Đế Tôn trải nghiệm lại cảm giác đau đớn kia một lần nữa, vậy, ta ban thưởng cho các ngươi cái chết!”
Trường Sinh Đế Tôn vừa dứt lời, khí tức bắn ra như trường hà cuồn cuộn.
Thế giới vô tận xung quanh gã tiêu tan, chỉ có sức mạnh thần thoại không gì sánh kịp trào ra.
Tất cả mọi người đều lạnh lòng. Họ biết, Trường Sinh Đế Tôn thật sự nổi giận rồi.
Hùng sư đã rất khủng bố.
Mà một con hùng sư bị thương nổi giận lại càng khủng bố hơn!
“Tiêu Dao ca ca…”
Bên Quân Đế Đình của Tiên Vực, trái tim Khương Lạc Ly đã phát run lên rồi, khuôn mặt trắng tinh như tờ giấy.
Nàng cũng phát hiện ra Quân Tiêu Dao hiện đang lâm vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.
“Thánh Y tỷ, Tiêu Dao ca ca…”
Khương Lạc Ly quay đầu, nhưng không thấy Khương Thánh Y đâu.
Khương Thánh Y đã lâu không gặp!
Trái tim nàng đập bình bịch.