Chương 2050: Vì thương sinh, chiến đấu với mạt thế chủ, sứ mệnh kết thúc
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tiếng chuông vang dội, lật ngược thương thiên, Vô Chung Đại Đế, một cước đạp xuống, khí phách chấn thương thiên, muốn giẫm lên trên đầu mạt thế chủ!
"Muốn chết sao, ai dám đứng ở trên bản tọa!"
Mạt thế chủ cũng thét dài, đưa tay lên, sức mạnh huyết tế vô cùng vô tận ngập trời bắn ra.
Hóa thành con sông dài huyết sắc diệt thế, quét sạch hướng về phía Vô Chung Đại Đế!
Một trận đấu long hổ bạo phát trước nay chưa từng có, bọn họ trực tiếp đánh tới chỗ sâu Quy Khư, sắp tới gần Thành Tiên Môn rồi.
"Vô Chung tiền bối..."
Quân Tiêu Dao thấy cảnh này, nội tâm vô cùng phức tạp, mang theo một tia thẫn thờ.
Hắn biết, Vô Chung Đại Đế, thực sự đã bỏ lại sinh tử phía sau, hoàn toàn không quan tâm đến nữa.
Hay nói cách khác, từ sau một khắc Tây Vương Mẫu vì ông ấy mà vẫn lạc.
Thực ra Vô Chung Đại Đế đã chết rồi.
Mà ông ấy sở dĩ còn có thể sống sót, là bởi vì, thế gian này, còn có đại hắc ám, đại khủng bố.
Ông ấy cần phải hoàn toàn kiệt sức, mới có thể an tâm đi theo Tây Vương Mẫu.
Trước đó thật ra cũng có thể nhìn ra, thân thể Vô Chung Đại Đế không được khỏe.
Chắc là ông ấy đã trải qua sự quỷ bí nào đó trong giới hải.
Mà bây giờ sau khi trở về, Vô Chung Đại Đế đã có ý muốn hi sinh.
Có thể thấy được, nếu như không phải là vì ứng phó với mạt thế chủ kẻ hắc ám thực sự đứng sau màn.
Vô Chung Đại Đế, chắc hẳn cũng sẽ huyết chiến với Trường Sinh Đế Tôn, hoàn toàn diệt trừ tai hoạ này.
Vô Chung Đại Đế và mạt thế chủ, đánh tới Quy Khư chi địa sôi trào, vạn đạo trật tự thần liên phá diệt.
Cuối cùng, Vô Chung Đại Đế hét dài một tiếng vang vọng Cửu Thiên, dùng Chuông Vô Chung, trực tiếp đánh lui mạt thế chủ vào trong Thành Tiên Môn.
Ầm ầm!
Ngay lập tức, bên trong Thành Tiên Môn truyền đến âm thanh bành trướng không cách nào tưởng tượng nổi, giống như là trận chiến giữa Chiến Thần và Ma Thần vậy.
Chỉ riêng khí tức bộc phát ra dường như đã im lặng chôn vùi hư không.
Vào giờ khắc này, trái tim tất cả mọi người, đều đang đập rất nhanh.
"Thành công rồi, Vô Chung Đại Đế đã trấn mạt thế chủ vào Thành Tiên Môn rồi, giống như Hoang Đế khi xưa vậy!"
"Đại Đế có thành công không!"
Tất cả mọi người đều đang quan sát.
"Ừm?"
Trường Sinh Đế Tôn lúc này nhíu mày.
Mặc dù hắn ta biết thực lực mạt thế chủ cực kì khủng bố, ngay cả hắn ta cũng phải vô cùng kiêng kị.
Nhưng khí tức khi nãy của Vô Chung Đại Đế, quá mức cường đại.
Nếu đổi lại là hắn ta, nói không chừng thật sự có thể bị Vô Chung Đại Đế kéo đồng quy vu tận.
Nhưng bây giờ, nếu như mạt thế chủ thật sự xảy ra vấn đề gì.
Vậy thì giấc mộng nhất thế thành tiên của hắn ta, chẳng phải là công dã tràng sao?
Ngay khi Trường Sinh Đế Tôn muốn cất bước dò xét.
Quân Tiêu Dao, Côn Luân Thiên Sư, Độc Cô Kiếm Thần, Vũ Hộ, tiến lên một bước.
Cho dù bọn họ liều chết, cũng sẽ không để Trường Sinh Đế Tôn nhúng tay vào.
Đôi mắt Trường Sinh Đế Tôn nhàn nhạt trầm xuống.
Trước đó hắn ta trọng thương còn chưa khôi phục, thời khắc này quả thực không nên xuất thủ.
Hắn ta cũng thực sự không có thêm động tác nào nữa.
"Mạt thế chủ, nếu như một Vô Chung Đại Đế sắp chết cũng có thể kéo ngươi đồng quy vu tận, vậy ngươi quả thực phải hổ thẹn với thân phận một trong Tứ Thiên Khải." Trong lòng Trường Sinh Đế Tôn lẩm bẩm nói.
Thời gian, chậm rãi trôi qua.
Đối với tất cả mọi người, mỗi một khắc dài dằng dặc như một kỷ nguyên vậy.
Chờ đợi, từ trước tới nay chưa từng trải qua sự dày vò như vậy.
Bên trong Thành Tiên Môn, tiết ra khí tức vô tận gợn sóng, dường như trong đó đang diễn ra một trận đại chiến diệt thế.
Không biết qua bao lâu.
Một khắc nào đó, Thành Tiên Môn cuối cùng cũng khôi phục lại sự yên tĩnh.
Khí tức chiến đấu gợn sóng cũng chậm rãi tiêu tán.
Thiên địa hoàn toàn tĩnh mịch, tĩnh mịch đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
"Kết thúc rồi à?"
Có tu sĩ Tiên Vực lẩm bẩm nói.
Thành Tiên Môn đã ngừng chấn động.
Đại chiến trong đó kết thúc rồi à?
Tất cả mọi người, đều đang chờ đợi.
Ai nấy đều có thể nghe thấy trái tim mình đang đập thình thịch.
Mà đúng lúc này.
Ong ong...
Có âm thanh kim loại vang lên.
Sau đó, trong sự chú ý của hàng trăm triệu sinh linh.
Chuông Vô Chung khắp nơi đầy vết nứt nẻ, từ trong Thành Tiên Môn bay ra ngoài.
Chuông Vô Chung, thân chuông che kín vết rách, thậm chí còn có rất nhiều tàn phá, chỉ có thể miễn cưỡng giữ được hình dạng thân chuông.
Ong ong ong...
Có tiếng chuông vang truyền ra, nhưng không to, mà lại như bị rò rỉ, nghe như khóc như tố, tựa như là có người đang khóc.
Chuông Vô Chung, khóc rồi.
Giờ khắc này, một dự cảm chẳng lành, bao phủ trong tim tất cả mọi người.
Trái tim Quân Tiêu Dao cũng đập thình thịch.
Lúc này, trong Thành Tiên Môn phun trào ánh sáng.
Một bóng người vô cùng to lớn xuất hiện trong đó.
Chính là Vô Chung Đại Đế!
"Đại Đế!"
Vô số người lộ ra kinh hỉ.
Nhưng mà sau một khắc, trái tim đám người Quân Tiêu Dao nhanh chóng trầm xuống.
Bóng dáng Vô Chung Đại Đế vô cùng hư ảo, là do từng điểm sáng tạo thành.
Trên mặt ông ấy xuất hiện một tia bất đắc dĩ, một tia đắng chát, đồng thời, cũng có một tia thoải mái.
"Vô Chung tiền bối..."
Quân Tiêu Dao muốn nói lại thôi.
"Đại Đế, Đại Đế thế nào rồi..."
Toàn bộ sinh linh Tiên Vực, tại thời khắc này trái tim đều run rẩy, như kim đâm nhói nhói!
Rốt cục, Vô Chung Đại Đế mở miệng.
"Thực ra, ngay khi nàng chết, ta cũng nên đi theo nàng rồi."
"Nhưng, ta lại không buông bỏ được chấp niệm thương sinh này."
"Thế gian khó mà vẹn được đôi đường, không phụ thương sinh không phụ khanh..."
"Mà bây giờ, ta đã làm tất cả mọi thứ mà ta có thể làm được, sứ mệnh của ta, kết thúc rồi."
Vô Chung Đại Đế nói tới đây.
Bên cạnh ông ấy xuất hiện một băng quan (quan tài bằng băng).
Bên trong, một vị tuyệt đại giai nhân đang nằm đó.
Bên trong băng quan, dung nhan của nàng, không chút thay đổi, giống như lúc ban đầu gặp gỡ vậy
Vô Chung Đại Đế, nam tử tuyệt thế bá khí này, giờ phút này trong mắt là vô hạn thâm tình, nhìn giai nhân bên trong băng quan.
"Khi còn sống khó lưỡng toàn, sau khi chết bầu bạn cùng nàng."
"Để nàng... Đợi lâu rồi..."