Chương 2052: Luân Hồi Tiên Chủ xuất thủ, bản cung đến bảo kê cho ngươi
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nếu như ngay cả sinh mệnh cũng bị mất, vậy thì thọ nguyên và vận may cũng không còn ích lợi gì.
Ngay khi Quân Tiêu Dao chuẩn bị thông suốt át chủ bài.
Bỗng nhiên, một vòng xoáy luân hồi khủng bố xuất hiện, chặn lại một cây cự chỉ của Mạt Thế Chủ.
Sau đó một bóng hình xinh đẹp phong thần dã lệ, ngăn ở trước người Quân Tiêu Dao.
Đó là người mà tất cả mọi người đều không hề nghĩ đến.
Luân Hồi Tiên Chủ!
Tất cả mọi người đều ngây người.
Cho dù là Cửu Thiên hay là Tiên Vực.
Đặc biệt là Luân Hồi Hải Đại Đế, trợn mắt há mồm, không cách nào tưởng tượng nổi, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
"Luân Hồi Tiên Chủ, ngươi đang làm gì vậy! ?"
Đám người Thánh Linh Chi Tổ nhìn thấy vậy cũng quát lớn.
Luân Hồi Tiên Chủ, trước kia cũng giống như bọn họ, đều là chủ tế, tham dự náo động, huyết tế Tiên Vực vạn linh.
Hơn nữa còn có thù với Vô Chung Đại Đế.
Nhưng tại sao bây giờ, nàng lại trợ giúp trận doanh Tiên Vực, ngăn ở trước người Quân Tiêu Dao?
"Chẳng lẽ..."
Đôi mắt Trường sinh Đế Tôn nhíu lại, nghĩ tới điều gì.
Bên này, Quân Tiêu Dao nhìn thấy Luân Hồi Tiên Chủ ngăn ở trước người mình, cũng có chút kinh ngạc.
Thật sự là hắn tuyệt đối không ngờ rằng.
Quân Tiêu Dao thăm dò hỏi: "Tiểu Thiên Tuyết?"
Mà lúc này, Luân Hồi Tiên Chủ quay đầu, tóc dài sáng chói như Ngân Hà, phất phơ trên mặt Quân Tiêu Dao.
Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ vô song lãnh diễm của nàng, mang theo sự lạnh lẽo.
"Ngươi gọi bản cung là gì?"
"Ây... ?" Quân Tiêu Dao nhất thời im lặng.
Hắn còn tưởng rằng, là Tiểu Thiên Tuyết, cướp đoạt quyền khống chế của Luân Hồi Tiên Chủ.
Chẳng lẽ không phải như vậy sao?
"Hừ, không ngờ rằng đạo quả của bản tiên chủ lại nhận ngươi làm chủ nhân."
"Nhưng cũng may, tên Vô Chung kia cuối cùng cũng chết rồi, tâm ma chấp niệm của bản cung cũng sẽ không còn nữa."
"Ta và đạo quả đã từng làm một giao dịch, hiện tại..."
"Bản cung đến để bảo kê cho ngươi!"
Luân Hồi Tiên Chủ, khuôn mặt lãnh diễm, phong thần dã lệ, nghiêng tuyệt chúng sinh.
Tóc bạc phiêu dật, như Ngân Hà sáng chói, tan theo gió.
Đây chắc chắn là một nhân vật cấp nữ thần.
Nhưng nàng đã từng là vị chủ tế thứ năm, chủ nhân của Luân Hồi Hải cấm khu, đã từng tạo ra vô số sát nghiệt.
Cuối cùng bị Vô Chung đánh cho trọng thương ngủ say.
Một thế này, điều duy nhất khiến nàng thức tỉnh, chính là muốn đối phó Vô Chung.
Đây là tâm ma và chấp niệm của nàng.
Nhưng hiện tại, Vô Chung đã mất rồi.
Chấp niệm và tâm ma của nàng, tự nhiên cũng không còn nữa.
Mà lúc này, đạo quả của nàng, cũng chính là Tiểu Thiên Tuyết đã lập một giao dịch với Luân Hồi Tiên Chủ.
Nếu như Luân Hồi Tiên Chủ, đồng ý trợ giúp Quân Tiêu Dao.
Đồng thời đồng ý sau này sẽ không trở thành kẻ thù của Quân Tiêu Dao, hoặc là người bên cạnh hoặc thế lực gia tộc bên cạnh Quân Tiêu Dao,.
Như vậy, trăm năm về sau, Tiểu Thiên Tuyết, nguyện ý xóa đi ý thức của mình, để Luân Hồi Tiên Chủ hoàn toàn luyện hóa đạo quả...
Nếu không, Tiểu Thiên Tuyết sẽ tình nguyện tự bạo.
Nếu cứ như vậy, Luân Hồi Tiên Chủ chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Hơn nữa đạo quả này, là tinh túy do nàng tu luyện ra, nếu như tự bạo, thì đống nghĩa với việc Luân Hồi Tiên Chủ phải làm lại từ đầu.
Nàng ta chắc chắn sẽ không chấp nhận chuyện này.
Khi một người đã đứng ở trên đỉnh phong, nếu để cho nàng ta rơi xuống, vậy thì rõ ràng là sống còn khó chịu hơn chết.
Hơn nữa thời gian trăm năm, nhìn thì rất dài.
Nhưng thật ra đối với tồn tại như Luân Hồi Tiên Chủ ngủ say mấy cái kỷ nguyên, thì quãng thời gian này chỉ như một cái nháy mắt mà thôi.
Không chút chần chờ, Luân Hồi Tiên Chủ đồng ý giao dịch với Tiểu Thiên Tuyết.
Vì thế hiện giờ, nàng mới có thể ra tay, che chở Quân Tiêu Dao.
Đương nhiên, nói là che chở, nhưng thực ra cũng chỉ trong phạm vi năng lực của mình, giúp Quân Tiêu Dao ngăn cản một chút.
Luân Hồi Tiên Chủ, thực lực tuy mạnh, có tư cách tiếp chiêu với Mạt Thế Chủ.
Nhưng nếu nói có thể một mình đối kháng với Mạt Thế Chủ, rõ ràng là có chút giật gấu vá vai.
Nếu như Mạt Thế Chủ thật sự quyết tâm diệt sát bọn người Quân Tiêu Dao.
Nếu Luân Hồi Tiên Chủ ngăn cản không nổi, cũng sẽ từ bỏ.
Dù sao ngay cả mạng sống cũng không còn, còn muốn đạo quả làm cái gì.
Quân Tiêu Dao, chắc chắn cũng sẽ không ký thác hi vọng vào Luân Hồi Tiên Chủ.
Bởi vì Tiểu Thiên Tuyết nên Luân Hồi Tiên Chủ tạm thời đứng về phía bọn họ.
Nhưng dù là có Luân Hồi Tiên Chủ gia nhập, bọn ọ muốn đối phó với Mạt Thế Chủ, cũng là giật gấu vá vai, cực kì khó khăn.
"Ha ha... Sự chống cự quá yếu ớt, chẳng qua chỉ khác nhau ở sớm một khắc hay trễ một khắc mà thôi."
Cho dù là Luân Hồi Tiên Chủ ra tay ngăn trở, Mạt Thế Chủ cũng không có chút nào dao động.
Ông ta chăm chú, không muốn kéo dài quá lâu với đám người Quân Tiêu Dao.
Toàn bộ thế giới, chờ đợi ông ta hủy diệt.
Trên cơ thể Mạt Thế Chủ, bốc lên một cỗ khí tức khủng bố không cách nào tưởng tượng được.
Biển cả thành bụi, vạn vật khô kiệt.
Vô số sợi dây nhân quả, đan xen vào nhau.
Nhưng mà Mạt Thế Chủ, dùng một chưởng cắt đứt.
Thiên địa biến hóa, vạn vật sinh diệt.
Trước mắt tất cả mọi người, dường như đều hiện lên ra một cảnh tượng huyễn cảnh vô cùng kinh khủng.
Đó là Cửu Thiên Tiên vực.
Chỉ có điều, chín đại Tiên Vực, tĩnh mịch im ắng, một mảnh ảm đạm.
Giống như không có dấu hiệu sống của bất kỳ sinh linh, bất kỳ vật sống nào vậy.
Chỉ có vô số bạch cốt, bụi bặm, tầng tầng xếp.
Mọi khí tức sinh mệnh đều biến mất.
"Đây. . . Đây chính là thế giới mà Mạt Thế Chủ làm chúa tể sao..."
Nhìn thấy huyễn cảnh đó, vô số sinh linh Tiên Vực, trái tim như đọa hầm băng, rét lạnh vô biên.
Mỗi một tế bào trên cơ thể, bao gồm cả cả tư duy, đều giống như đông kết.
Đó là một thế giới sao mà băng lãnh tĩnh mịch tuyệt vọng đến vậy?
Mạt Thế Chủ, muốn chém đứt cả nhân quả của vạn linh sao?
"Không... Mạt Thế Chủ, thế giới chết như thế này, đối với ngươi mà nói, chẳng phải cũng không có chỗ nào tốt cả sao?"
"Không có sinh linh, vậy thì chiến tranh kia, họa loạn, bạo lực, cũng đều không có." Có Chí cường giả Tiên Vực nhịn không được quát lên.
Trên khuôn mặt mơ hồ thời thời khắc khắc đều đang biến ảo của Mạt Thế Chủ, hiện ra một nụ cười vô cùng quỷ quyệt.