Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2074 - Chương 2074 - Hỗn Loạn Hắc Ám Kết Thúc, Giậu Đổ Bìm Leo

Chương 2074 - Hỗn loạn hắc ám kết thúc, giậu đổ bìm leo
Chương 2074 - Hỗn loạn hắc ám kết thúc, giậu đổ bìm leo

Chương 2074: Hỗn loạn hắc ám kết thúc, giậu đổ bìm leo

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Bụi mù tản đi, giữa trời đất có ánh sáng xuất hiện. Toàn bộ vùng đất Quy Khư đã bị Tru Tiên Tứ Kiếm hóa thành Tru Tiên Kiếm Trận phong bế hoàn toàn.

Nói một cách nghiêm túc thì Tru Tiên Kiếm Trận mà Quân Tiêu Dao và Quân Vô Hối tạo ra lúc này cũng không hoàn chỉnh, bản hoàn chỉnh chính là Tru Tiên Trận Đồ trong truyền thuyết, là một thuật pháp kinh khủng có thể giết chết cả thần tiên. Nếu như Thần Thoại Đế trong trạng thái cường thịnh chắc chắn sẽ không bị Tru Tiên Kiếm Trận đơn giản này phong ấn. Nhưng đừng quên thực lực của Trường Sinh Đế Tôn liên tục bị suy yếu, bản thân bị thương nặng, trạng thái đã không còn được như xưa, còn ba cận Thần Cấp như Thánh Linh Chi Tổ thì cũng trong trạng thái cực kỳ tồi tệ, thế nên mới bị Tru Tiên Kiếm Trận phong ấn.

Cửu Thiên Tiên Vực yên bình trở lại.

Trong vũ trụ có vô số xương cốt vỡ nát trôi lơ lửng, khe hở hư không dài tới mấy chục nghìn dặm mãi không thể nào lấp đầy được. Các dòng chảy không gian hỗn loại và khe hở hỗn độn trải rộng ra vũ trụ mênh mông.

Đến lúc này, trận hỗn loạn hắc ám diệt thế đã vẽ xuống một dấu chấm tròn. Người tạo ra hỗn loạn hắc ám, bày tay tội ác đứng sau lên kế hoạch – Mạt Thế Chủ Ám Đế – đã biến mất giữa đất trời. Người thúc đẩy hỗn loạn hắc ám, một trong các chủ mưu – Trường Sinh Đế Tôn – đã bị phong ấn trong vùng đất Quy Khư. Ba Đại Chủ Tế còn lại cũng đã bị phong ấn. Nhóm người chủ chốt tạo ra trận hỗn loạn này đã chết hoặc bị phong ấn, trận hỗn loạn này có thể tuyên bố kết thúc rồi.

“Kết thúc, kết thúc hoàn toàn rồi!”

“Ta đã nhìn thấy ánh sáng, đó chính là hy vọng mà Vô Chung Đại Đế nói đến, nó sinh ra trong lòng ta!”

“Tiếc là có quá nhiều bi thương, quá nhiều người mất đi…”

Chúng sinh Tiên Vực vui đến phát khóc.

Có người ngửa mặt lên trời rơi lệ, trong lòng tràn ngập tổn thương và đau khổ khó tả. Người thân, người yêu, bạn bè, gia tộc, thế lực, tộc đàn của bọn họ không biết đã có bao nhiêu người chết. Đây là đại kiếp nạn của Tiên Vực, là một vết thương sâu tận xương tồn tại mãi mãi trong lòng mọi người, lúc nào cũng đau âm ỉ.

Lúc này, có vô số ánh mắt đổ dồn về phía vũ trụ hư không, nhìn theo bóng người mặc áo trắng nhuốm máu đang đứng nơi đó. Mái tóc hắn tung bay trong gió, hắn đứng nơi đó lẻ loi một mình, vẻ mặt không vui không buồn, khiến người ta không nhìn ra cảm xúc của hắn.

Thế nhưng nhiều người thấy thế thì đỏ ửng mắt, trong lòng cay cay. Quân Tiêu Dao đã phải bỏ ra rất rất nhiều, thậm chí ngay cả người yêu nhất vừa mới đính hôn là Khương Thánh Y cũng mất đi. Vận mệnh của hắn sao lại giống với Vô Chung Đại Đế và Tây Vương Mẫu đến thế?

“Tiêu Dao thần tử, có ngươi ở đây là may mắn của Tiên Vực!”

Một ông lão run run hai đầu gối, quỳ rạp xuống đất bái lạy Quân Tiêu Dao. Tiếp đó là người thứ hai, người thứ ba… Đến cuối cùng, hàng tỷ tỷ sinh linh trên khắp Cửu Thiên Tiên Vực đều quỳ xuống bái lạy hắn.

Quân Tiêu Dao được hàng tỷ tỷ sinh linh bái lạy, sức mạnh tín ngưỡng vô cùng vô tận ngưng tụ lại. Có thể nói, dù không cần truyền giáo thì lúc này hắn cũng có vô số tín đồ. Thế nhưng bây giờ hắn lại không cần.

Quân Tiêu Dao nở một nụ cười khó nói thành lời, vừa bất đắc dĩ vừa chua xót. Hắn không quan tâm đến chuyện được hàng vạn sinh linh cúng bái hay trở thành anh hùng của Tiên Vực. Một người không muốn trở thành anh hùng nhất lại trở thành anh hùng được người đời thờ cúng, đây chắc chính là tạo hóa trêu ngươi nhỉ?

Quân Tiêu Dao không ôm mộng làm anh hùng. Hắn chỉ muốn bước lên đỉnh cao, sau đó dẫn theo mỹ nữ đi dạo, sống một cuộc đời thong dong mà thôi.

Bây giờ Quân Tiêu Dao mới hiểu vì sao cha của hắn lại nói thành tiên thì dễ, tiêu dao mới khó, vì sao mẹ hắn lại đặt tên cho hắn là Tiêu Dao.

Tiêu dao, còn khó hơn thành tiên rất nhiều.

“Khụ khụ…”

Khóe miệng Quân Tiêu Dao tràn ra máu tươi. Giờ phút này, ngay cả hắn cũng trở thành đèn cạn dầu. Trạng thái của hắn kém đến mức trước nay chưa từng có.

Sau đó, hai mắt Quân Tiêu Dao tối sầm lại, thân thể không còn sức lực, trực tiếp ngã từ giữa không trung xuống bên dưới. Nhưng một khắc sau, hắn đã rơi vào một vòng ôm êm ái.

Quân Tiêu Dao miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy một sợi tóc bạc chạm vào mặt và một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần. Gương mặt xinh đẹp kia nói với vẻ mất kiên nhẫn: “Nhóc con, bản cung không cho phép ngươi chết, nếu không đến lúc đó sẽ liên lụy đến đạo quả trùng tu một thế của bản cung.”

Người đỡ được hắn chính là Luân Hồi Tiên Chủ.

Quân Tiêu Dao cười khổ một tiếng, cuối cùng mất đi ý thức.

Ở một bên khác, nhóm Quân Vô Hối và Độc Cô Kiếm Thần cũng nhìn Luân Hồi Tiên Chủ chằm chằm, trong ánh mắt chứa sự dò xét. Mặc dù cuối cùng Luân Hồi Tiên Chủ đã giúp đỡ Quân Tiêu Dao, nhưng suy cho cùng nàng cũng từng là Chủ Tế thứ năm, từng đồ sát hàng tỷ sinh linh Tiên Vực, hơn nữa còn có một món nợ máu với Vô Chung Đại Đế. Bây giờ nàng ôm tâm thái thế nào, đứng ở bên nào vẫn còn là một dấu chấm hỏi.

Luân Hồi Tiên Chủ cảm nhận được những ánh mắt dò xét này, nàng lạnh lùng nói: “Bản Tiên Chủ cũng muốn kẻ này sống sót. Hơn nữa bản cung không liên quan gì đến đám Trường Sinh Đế Tôn lắm, lúc trước trở thành Chủ Tế Giả là vì rảnh rỗi đến phát chán nên muốn tìm một ít niềm vui mà thôi.”

Ánh mắt Luân Hồi Tiên Chủ vô cùng lạnh lùng. Nàng không hề cảm thấy áy náy vì đã từng giết chết hàng vạn sinh linh Tiên Vực, càng không thể nào nói lời xin lỗi được. Giết thì giết thôi, trong thiên hạ này còn có chuyện gì Luân Hồi Tiên Chủ nàng không dám làm à?

“Được rồi, bây giờ vẫn chưa kết thúc, vẫn còn một số chuyện cần xử lý.”

Quân Vô Hối dời mắt sang phía Tiên Vực.

Mặc dù đã giải quyết được chuyện của đám người Mạt Thế Chủ và Trường Sinh Đế Tôn, nhưng chí cường giả Cấm Khu tắm máu vạn linh Tiên Vực không chỉ có mỗi bọn họ. Thú Quật Tứ Hung Đế, Tiên Ma Nhị Thánh và những kẻ khác đều cần phải xử lý.

“Cửu Thiên Cấm Khu, đời đời kiếp kiếp, huyết tế Tiên Vực, bây giờ chính là thời điểm Tiên Vực phản công Cửu Thiên!”

Giọng của Quân Vô Hối truyền khắp Cửu Thiên Thập Địa!

“Giết! Giết! Giết!”

“Phản công Cửu Thiên Cấm Khu, nợ máu phải trả bằng máu!”

Vô số chúng sinh Tiên Vực đang gào thét, phát ra sát ý kinh thiên động địa, khiến cho các Đại Đế Cấm Khu kia phải biến sắc.

“Mau lùi lại!”

Tiên Ma Nhị Thánh, Thú Quật Tứ Hung Đế và các Đại Đế Cấm Khu khác đều biến sắc, vội vàng rút lui.

Bình Luận (0)
Comment