Chương 2101: Thiếu Đế giá lâm
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hộ đạo nhân của Huyền Thiên thần triều miệng phun máu tươi, cũng không biết chặt đã bao nhiêu xương cốt, hắn ta như con diều đứt dây mà bay ngược ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.
Bạt Tộc trời sinh có được thần lực vô tận, thân thể vô song, đủ loại ưu thế làm thực lực của bọn chúng cao hơn Chí Tôn Nhân tộc.
“Tiểu cô nương, yên tâm, sẽ không để ngươi lập tức chết đi.” Chí Tôn Bạt Tộc lộ ra nụ cười lạnh, chụp một tay vào Vân Khê.
Ong ong!
Đại La Kiếm Thai lại chấn động, một kiếm chém qua Chí Tôn Bạt Tộc.
“À, một thần binh thật tốt, có thể tự chủ công kích, nhưng dù sao cũng không có người thao túng.” Chí Tôn Bạt Tộc kia cùng đưa hai tay ra.
Một tay chụp vào Đại La Kiếm Thai, một tay chụp vào Vân Khê.
Nhưng mà...
Leng keng!
Kiếm phong chấn động, hoa văn phi tiên mặt ngoài kiếm thai đều bị thắp sáng.
Một vệt kiếm khí vô cùng khủng bố chém ngang qua bầu trời vạn dặm, trực tiếp chém đứt một cánh tay của Chí Tôn Bạt Tộc xuống!
Phụt!
Máu văng ra!
“Đáng chết!” Chí Tôn Bạt Tộc nhăn mặt lại.
Một kiếm thai không người thao túng mà lại có uy lực như vậy.
“Ngươi chọc giận bản tôn...” Chí Tôn Bạt Tộc dùng một tay khác chụp vào Vân Khê.
Thiên kiêu các tộc còn lại, hoàng tử công chúa Nguyên Tổ thần triều và đám người Bạch Tuyết Vi đều quay đầu nhìn lại.
“Xem ra hôm nay Huyền Thiên nữ đế sắp phải tang nữ (chết con gái).” Đám hoàng tử công chúa của Nguyên Tổ thần triều nói. Bọn họ rất vui sướng nhìn thấy cảnh tượng này.
Bạch Tuyết Vi lại thở dài một tiếng.
Thời gian như chậm lại vào thời khắc này, Vân Khê lại không có quá nhiều sợ hãi, nàng chỉ cảm thấy tiếc nuối, tiếc nuối vì mình còn chưa nhìn thấy ca ca.
Nếu có thể nhìn thấy thì dù chỉ nhìn một cái rồi lại chết đi cũng sẽ không để lại tiếc nuối gì.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói ôn nhuận như ngọc mang theo một tia lạnh lẽo chậm rãi vang vọng trên mảnh tinh nguyên này.
“Dám đụng vào muội muội của ta, tìm đường chết?” Bầu trời mênh mông phát sáng, tiên quang vạn trượng.
Một bóng người bạch y xé rách hư không, giá lâm đến nơi đây.
Chỉ là khí tức kia đã đánh tan nát bàn tay pháp tắc thò ra của Chí Tôn Bạt Tộc, đồng thời đẩy lui Chí Tôn Bạt Tộc, miệng phun máu tươi, mắt lộ kinh hãi.
Là chí cường giả Nhân tộc hiện thân sao?
Tất cả mọi người đều nín thở, thời gian như dừng lại vào giờ phút này...
Tiên quang cuồn cuồn, phát sáng vạn trượng. Khí huyết xông lên tận trời, đại đạo lưu chuyển.
Một bóng người mông lung hiện lên trong đó, cứ như chân tiên giáng thế.
Trước mặt bóng người này, cho dù là Hắc Họa Tộc Đàn khiến người nghe tiếng sợ vỡ mật cũng trở nên không khủng bố như vậy.
“Bóng người này là...”
Vào giờ phút này, mọi người đều như hít thở không thông, đồng thời có cảm giác vui sướng như sống sót sau tai nạn.
Rốt cuộc cũng có đại nhân vật thế lực bất hủ giá lâm chỗ này sao?
Nhưng sau một lát tư duy đình trệ, bọn họ chú ý tới câu nói kia.
Ai dám đụng vào muội muội của ta.
“Cái này...” Tất cả tu sĩ thế lực bất hủ ở đây như trở nên ngu si.
Nguyên Tổ thần triều, Ly Hỏa Thánh Giáo, Băng Tuyết Nữ Thần Điện... Tất cả thiên kiêu đều chậm rãi lộ ra vẻ mặt chấn động.
“Chẳng lẽ...” Bạch Tuyết Vi vươn tay ngọc che môi đỏ lại.
Mà giờ phút này, trong đầu Vân Khê trống rỗng, như mất đi tất cả tư duy. Tất cả mọi thứ trên thế gian như hoàn toàn biến mất.
Trong mắt nàng chỉ có bóng người nằm trong vầng sáng mông lung trước mặt.
“Ca... Ca ca?” Thậm chí Vân Khê không quá xác định, giọng nói run lên nhè nhẹ, mang theo ý thăm dò.
Ca ca nàng xuất quan?
Một bóng người thản nhiên cất bước đi ra, dung nhan như tiên, y phục như tuyết, dáng người trưởng thành, phong thần ngọc lập, tuấn tú như trích tiên bất thế.
Tóc đen như mực, đôi mắt như ngọc, bạch y vô cấu, khí chất siêu tuyệt, không giống người trong chốn hồng trần.
Vân Khê ngây ra như phỗng, bừng tỉnh như mộng.
Đây là ca ca của mình sao? Thật sự không phải tiên nhân rơi xuống phàm trần sao?
Nhìn thấy Vân Khê lộ ra vẻ mặt ngơ ngác ngốc nghếch, Quân Tiêu Dao cười nhạt, sau đó giơ tay sờ sờ đầu Vân Khê.
“Vân Khê, biểu hiện không tồi.” Tiếng nói ôn nhuận mang theo một tia khen ngợi.
Gương mặt Vân Khê lập tức đỏ lên.
Khi chưa nhìn thấy ca ca của mình, nàng ngày đêm tơ tưởng. Kết quả hiện tại hắn xuất hiện ở trước mặt mình, nàng lại không biết nên nói cái gì.
Chỉ là trái tim vẫn luôn đập lên liên hồi.
Có lẽ là vì người ca ca trước mặt quá vượt qua tưởng tượng của nàng. Ôn nhuận như ngọc, khí chất điềm đạm như trích tiên nhân, khiến Vân Khê có cảm giác hư ảo không chân thật.
Nhân vật hoàn mỹ như vậy thật là ca ca của mình sao?
Muội muội bình thường không có gì nổi bật như mình thật sự xứng có được người ca ca hoàn mỹ như vậy sao?
Người dại ra không chỉ có Vân Khê, những thiên kiêu các đại thế lực bất hủ còn lại cũng như thế.
Trong đầu Bạch Tuyết Vi trống rỗng, vị này chính là Huyền Thiên Thiếu Đế từng có hôn ước với nàng ta sao?
Nàng mơ hồ có dự cảm, hình như mình đã đưa ra quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời này.
Trong lúc mọi người ở đây thạch hóa, Chí Tôn Bạt Tộc cũng lộ ra một tia kinh hãi mà quát lên: “Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai!”
Danh khí của Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai quá to lớn, chư thiên vạn giới, không ai không biết, không ai không hiểu. Chí Tôn Bạt Tộc liếc nhìn một cái đã nhận ra cũng thực bình thường.
Nhưng làm nó chấn động không phải là bản thân Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai, mà là bề ngoài của Quân Tiêu Dao không khỏi quá trẻ tuổi, nhưng thực lực lại khủng bố như thế. Thậm chí làm cả Chí Tôn Bạt Tộc như nó cũng cảm nhận được cảm giác hồi hộp tim đập nhanh xưa nay chưa từng có.
“Đúng rồi, còn có một chút phiền toái chưa giải quyết.” Quân Tiêu Dao hơi mỉm cười và nói với Vân Khê.
Ý cười tuấn lãng ôn hòa kia làm Vân Khê đỏ mặt như rạng mây đỏ, sau đó hơi cúi đầu.
Quân Tiêu Dao lại nhìn về phía Chí Tôn Bạt Tộc, trong mắt hắn lộ ra một tia xem kỹ.
Đúng lúc này, trong đầu hắn vang lên tiếng nói máy móc của hệ thống: “Đinh, chúc mừng ký chủ, tới địa điểm đánh dấu, có đánh dấu hay không?”
“Đánh dấu.”
“Chúc mừng ký chủ, khen thưởng đánh dấu tám sao, Bạt Tộc Đế Nữ Châu!”
“Bạt Tộc Đế Nữ Châu, đó là thứ gì?” Quân Tiêu Dao thầm nghĩ trong lòng.
Nghe có cảm giác có liên quan đến cái gọi là Bạt Tộc này, nhưng hiện giờ cần giải quyết một ít phiền toái, cho nên hắn cũng không miệt mài hỏi tới.
“Ngươi... Thực lực của ngươi...” Trong giọng nói của Chí Tôn Bạt Tộc mang theo một tia sợ hãi, đâu còn sự kiêu ngạo tàn nhẫn như trước đó.
Quân Tiêu Dao cũng lười nhiều lời, một chưởng giáng thẳng qua, kim quang vạn trượng, pháp tắc trải rộng.