Chương 2116: Tiểu Nguyên Vương của Nguyên Tổ Thần triều hiện thân
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Tô Vũ, ngươi còn dám vô lý, nói ra lời bất kính với Huyền Thiên Thiếu Đế nữa, vậy đừng trách ta vô tình…”
Tông chủ Huyền Tổng nổi giận, khí tức phun trào, muốn tự mình ra tay giết chết Tô Vũ luôn.
“Người…”
Mặt Tô Vũ trắng bệch.
Vì sao!
Vì sao tất cả mọi người đều tôn sùng kính ngưỡng cái tên Huyền Thiên Thiếu Đế kia?
Rốt cuộc tên Huyền Thiên Thiếu Đế kia là người thế nào?
“Chậm đã.” Khóe miệng Hạng Liệt bỗng nhiên cong lên thành một nụ cười lạnh.
Ánh mắt như nhìn con kiến hôi.
Tông chủ Huyền Tông nghe vậy, tạm thời dừng tay.
Nhưng thấy Hạng Liệt dạng hai chân ra, đùa cợt nói.
“Bò qua háng ta, có lẽ sẽ đổi lấy một chút hy vọng sống cho ngươi.”
Nhục nhã!
Hạng Liệt đang nhục nhã một cách trần trụi!
Y không quen nhìn cái tên tiện dân này lại dám cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
Nữ thần mà y đau khổ theo đuổi cũng chỉ có thể nhìn mà ước ao.
Mà tên tiện dân của vị diện hạ đẳng này có tư cách gì mà đòi vấy bẩn nàng?
Vân Khê thấy vậy, hơi nhíu mày.
Lấy tính cách của nàng, đương nhiên nàng không thích thủ đoạn ức hiếp nhục nhã này.
Nhưng lúc nãy người này đã mạo phạm ca ca của nàng.
Mà Quân Tiêu Dao là thứ không thể xâm phạm trong lòng Vân Khê.
Cho nên, Vân Khê cũng không nói gì thêm.
Còn Tô Vũ, lúc này mặt hắn đỏ ửng lên, gân xanh trên huyệt Thái Dương nhảy lên thình thịch.
Lửa giận trong lòng như dung nham trào ra khỏi trái tim, chảy xuôi theo mạch máu!
Bình sinh hắn ta hận nhất là gièm pha và nhục nhã.
Không nghi ngờ gì, lời vừa rồi của Hạng Liệt đã đánh trúng điểm yếu của hắn ta, xé mở ra vết sẹo đẫm máu.
Oành!
Tô Vũ hét lớn một tiếng, nhắm thẳng Hạng Liệt đánh ra một chiêu.
Như đã đoán được trước, khóe miệng Hạng Liệt tràn ra một nụ cười lạnh, Chiến Thiên Chân huyết chảy khắp toàn thân, khí huyết dâng lên, cũng đấm ra một quyền.
Khi hai tướng đang đối đầu.
Sắc mặt lãnh huyết của Hạng Liệt bỗng nhiên thay đổi!
Phụt phụt!
Cánh tay đang đánh ra của Hạng Liệt bị đánh gãy xương.
Sức mạnh kinh khủng kia đánh trúng thẳng vào lồng ngực của y.
Hạng Liệt phun ra một ngụm máu lớn, bay ngược trở lại như diều đứt dây!
Một màn này khiến cả quảng trường Huyền Tông lặng ngắt như tờ.
Bọn họ nhìn thấy cái gì?
Không ngờ một thiếu niên thổ dân của Linh Vân tinh lại đánh bay yêu nghiệt Huyền Thiên Thần triều Hạng Liệt chỉ với một chiêu sao?
Quả thực không ai có thể tưởng tượng nổi!
“Tô Vũ, ngươi..!”
Tông chủ Huyền Tông cũng giật mình.
Sức mạnh Tô Vũ vừa bộc phát ra khiến ông ta phải chấn kinh.
Nhưng nó lại khiến ông ta rét lạnh thấu xương.
Người ông ta mang tới lại ra tay với thiên kiêu của Huyền Thiên Thần triều.
Tông chủ Huyền Tông thực sự muốn ngất đi rồi.
Nếu Huyền Thiên Thần triều tức giận, toàn bộ Huyền Tông sẽ tan thành mây khói chỉ trong chớp mắt!
“Khụ khụ… tiện dân nhà ngươi!”
Hạng Liệt phun máu tươi.
Giáp ngực vỡ vụn tróc ra.
Cũng may còn có áo giáp hộ thân.
Nếu không, chỉ một chiêu này của Tô Vũ thôi, e là dù không chết Hạng Liệt cũng phải bị thương nặng.
“Ngươi…”
Hiển nhiên Vân Khê cũng không nghĩ tới mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng này.
Nàng cũng bất ngờ.
Nhưng ánh mắt lại càng thêm lạnh như băng.
Người này, không những bất kính với ca ca của nàng, còn dám đánh người Huyền Thiên Thần triều bị thương.
Có thể nói, hiện giờ Vân Khê cực kỳ ghét Tô Vũ.
“Vân Khê, không… ta chỉ là… là y làm quá…”
Thấy sắc mặt Vân Khê lạnh như băng, Tô Vũ muốn giải thích.
“Còn dám nói bậy, bổn Tông làm thịt ngươi!”
Tông chủ Huyền Tông tức giận vô cùng.
Một mình Tô Vũ đã kéo toàn bộ Huyền Tông xuống nước thành công.
Trong lòng ông ta hối hận vô cùng, tại sao mình lại đi giúp con sói mắt trắng này chứ!
Lòng tốt làm chuyện xấu.
Mà khi Tông chủ Huyền Tông muốn ra tay giết luôn Tô Vũ.
Bỗng nhiên một giọng nói nhàn nhạt từ phía chân trời xa xa vọng lại.
“Dừng tay!”
Nghe thấy âm thanh này, Tông chủ Huyền Tông khựng lại.
Trên không trung có chiến thuyền băng qua hư không bay tới, tinh kỳ phấp phới.
Vân Khê nhìn lên, nhíu mày.
Trên lá cờ có một chữ “Nguyên” tỏa sáng rực rỡ.
Đó là chiến thần của Nguyên Tổ Thần triều.
Mà trên boong thuyền.
Một thanh niên mặc hoa phục màu vàng kim đang chắp tay đứng đó, khí chất như Vương giả.
Chính là vị thập bát tử yêu nghiệt nhất của Nguyên Đế kia, Tiểu Nguyên Vương!
Thấy Tiểu Nguyên Vương xuất hiện, ánh mắt Vân Khê hơi đanh lại.
Lần lịch lãm này, biểu hiện của Tiểu Nguyên Vương có thể nói là kinh diễm, gần như là hoàn mỹ không một khuyết điểm.
Đương nhiên, có rất nhiều người cảm thấy đây là vì Quân Tiêu Dao chưa từng đến thôi.
Nếu Quân Tiêu Dao đến đây, sẽ không có cái chuyện lịch luyện gì.
Lúc này, Tiểu Nguyên Vương nhìn Tô Vũ hơi nghiền ngẫm.
Sau đó, hắn ta nhàn nhạt nói: “Người này, ta bảo vệ, ai dám động đến?”
Tiểu Nguyên Vương khiến cho sắc mặt Tông chủ Huyền Tông càng khó coi hơn.
Không giết Tô Vũ, đắc tội Vân Khê Công chúa và Huyền Thiên Thần triều.
Giết Tô Vũ, thì đắc tội Tiểu Nguyên Vương và Nguyên Tổ Thần triều.
Cả Linh Vân tinh cũng còn lâu mới chịu nổi hai thần triều bất hủ này đánh cờ đâu.
Huống chi là một Huyền Tông nho nhỏ.
Tông chủ Huyền Tông ôm hận trong lòng, không biết khi ấy não mình bị điện giật thế nào mới dưa cái thứ thất đức này tới.
Lúc này, Tiểu Nguyên Vương của Nguyên Tổ Thần triều hiện thân muốn bảo vệ Tô Vũ.
Có thể nói, không một ai ngờ tới được một màn này.
Nhưng nghĩ lại, hai thần triều bất hủ vẫn luôn tranh phong với nhau, tranh đoạt địa vị thống ngự Nam Đẩu thế giới.
Đương nhiên sẽ tranh đấu về mọi thứ.
Thậm chí, dù chỉ vì một tiện dân của một vị diện hạ đẳng.
Nhưng biểu hiện lúc này của Tô Vũ cũng không phải là tiện dân.
Dù sao thì hắn cũng đã đánh bại được Hạng Liệt chỉ với một quyền, về thiên phú có thể xưng là yêu nghiệt.
“Quả nhiên, trời không tuyệt đường người, Tô Vũ ta có đại khí vận che chở, sao có thể dễ dàng vẫn lạc được?”
Tô Vũ siết chặt quả đấm, trong lòng thở dài một hơi.
Vừa nãy là máu nóng xông đầu, hắn mới ra tay đánh Hạng Liệt bị thương.
Chưa từng nghĩ tới hậu quả.
Nhưng cũng may, hắn là thiên mệnh chi tử của thế giới Nam Đấu.
Dù có xuất hiện nguy cơ trí mạng, cuối cùng đương nhiên cũng có thể biến nguy thành an.
So ra, như bây giờ chẳng phải đã được người của Nguyên Tổ Thần triều ra tay trợ giúp rồi sao?
Đây chính là biểu hiện của việc hắn được khí vận che chở.
Đối mặt với khí thế cường hãn của Tiểu Nguyên Vương, Vân Khê không luống cuống chút nào, mà lạnh như băng đáp.
“Tiểu Nguyên Vương, nếu ca ca ta có ở đây, ngươi còn dám ra vẻ ta đây như thế không?”
Nghe vậy, Tiểu Nguyên Vương vẫn không đổi sắc, nhưng đáy mắt lại dâng lên một vòng ý lạnh.
Không sai.
Vị Thiếu Đế của Huyền Thiên Thần triều kia vĩnh viễn vẫn luôn là một tòa núi lớn đè nặng lòng y.
Bất luận y cố gắng thế nào, biểu hiện ưu tú cỡ nào.
Từ đầu tới cuối, không một ai cho rằng y có thể sánh được với Thiếu Đế kia.
Nhưng lần này, Quốc sư của Nguyên Tổ Thần triều từng âm thầm nói với y rằng.
Nếu lần này tới kẽ nứt hư không lịch luyện có lẽ sẽ có được thu hoạch gì đó.