Chương 2115: Chẳng lẽ đây chính là thứ gọi là duyên phận sao?
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Đừng vội đa tạ, ta chỉ có thể giúp ngươi tiến cử cho người của thế giới cao hơn mà thôi.”
“Đây chính là một vị nhân vật lớn tôn quý, tuyệt đối không được trêu chọc chống đối.”
“Với thiên phú của ngươi thì khẳng định có thể được nhận.” Tông chủ Huyền Tông nói.
“Vãn bối biết chừng mực.” Tô Vũ gật nhẹ đầu.
Hôm sau.
Tại Huyền Tông, trong một nơi tu luyện linh khí dạt dào, nòng cốt nhất.
Vân Khê mặc một bộ y phục màu xanh đang ngồi xếp bằng ở trong hư không chầm chậm mở đôi mắt xinh đẹp ra:
“Cũng đã điều tức xong hết rồi, kết quả lần lịch luyện này rất tốt, không biết ca ca có khen ngợi Khê Nhi hay không…”
Tâm trạng của Vân Khê rất tốt.
Nàng đã kết thúc lịch luyện, đang gấp không kịp chờ muốn hồi triều đi gặp ca ca của nàng.
“Công chúa điện hạ, chúng ta có thể lên đường được rồi…”
Giọng nói của Hạng Liệt ở bên ngoài truyền tới.
Vân Khê đi ra ngoài, đi lên trên quảng trường sơn môn Huyền Tông, chuẩn bị leo lên tinh thuyền quay về Huyền Thiên thần triều.
Lúc này, tông chủ Huyền Tông xuất hiện, hơi do dự rồi đi lên khẽ chắp tay nói:
“Công chúa Vân Khê, tại hạ phát hiện một hạt giống tốt của Linh Vân Tông, rất có thiên phú, chắc là tương lai có thể báo đáp Huyền Thiên thần triều…”
“Ồ?” Vân Khê hờ hững chuyển mắt nhìn ra sau lưng tông chủ Huyền Tông.
Một vị thiếu niên bước ra.
Lúc hắn nhìn thấy Vân Khê, cả hai người đều hơi sững sờ.
“Là ngươi?”
Vân Khê hơi ngạc nhiên.
Thiếu niên này không phải là thiếu niên mà hôm đó nàng chém chết Đại Bàng Tang Yêu ngoài ý muốn cứu được đó sao?
Còn Tô Vũ nhìn thấy Vân Khê thì con ngươi rung lên dữ dội, đầu óc trống rỗng.
Chẳng lẽ đây chính là thứ gọi là duyên phận sao?
Nếu như không phải duyên phận thì sao lại để cho bọn họ gặp nhau lần nữa đây chứ?
“Thì ra nàng tên Vân Khê…”
Tô Vũ mất hồn lẩm bẩm.
Vừa rồi hắn nghe được danh xưng mà tông chủ Huyền Tông gọi Vân Khê.
Lúc này, một tiếng hừ lạnh truyền tới:
“Hừ, chỉ là dân đen thì làm gì có tư cách gọi thẳng phương danh của công chúa điện hạ hả?”
Hạng Liệt bước một bước đi ra, khí tức bắn ra ép tới Tô Vũ.
Nhưng khiến cho Hạng Liệt bất ngờ chính là, Tô Vũ Vẫn bất động như núi, như đá ngầm trong lòng biển, thậm chí một bước cũng không thụt lùi.
“Hả?” Trong mắt Hạng Liệt thoáng lóe lên một chút vẻ nghi ngờ.
“Tô Vũ, không được vô lễ với công chúa điện hạ!” Mí mắt tông chủ Huyền Tông run lên.
Tổ tông này sẽ không làm ra chuyện gì đó chứ?
Nhưng Tô Vũ phảng phất như không nghe thấy, hắn chỉ nhìn Vân Khê, trong mắt có thần thái tự tin.
Hắn đã không còn là hắn của trước đó nữa.
Hắn có khí vận rồng dày đặc, tương lai nhất định là chủ của thế giới Nam Đẩu.
Chẳng lẽ với thân phận của hắn còn không xứng với thiếu nữ ở trước mặt hay sao?
Cho dù nàng có địa vị lớn bằng trời thì Tô Vũ cũng tự tin có thể sóng vai cùng nàng.
Chẳng qua trong mắt Vân Khê lại không có quá nhiều dao động.
Ban đầu Vân Khê còn cảm thấy Tô Vũ có loại khí chất đặc thù, dường như có thể thu hút người ta.
Nhưng so với ca ca nàng, chênh lệch không phải một điểm nửa điểm mà thậm chí là không cách nào lấy ra so sánh được.
Ca ca của nàng là người mà bất kỳ ai cũng không thể sánh bằng.
“Sao hả, cóc ghẻ mà cũng đòi ăn thịt thiên nga sao? Trước không nói công chúa điện hạ có đồng ý nhìn ngươi lâu hơn một chút hay không, ngươi có biết huynh trưởng của công chúa điện hạ là nhân vật thế nào không? Ở trong mắt vị kia, ngươi ngay cả bụi bặm cũng không bằng! Ngươi mà biết thân phận của vị kia thì sẽ bị hù chết đấy!”
Giọng điệu Hạng Liệt vừa lạnh lẽo lại vừa chói tai.
Bởi cái gọi là huynh trưởng như cha, thế nên nếu như có ai ôm lòng tơ tưởng tới Vân Khê thì đương nhiên phải đi qua cửa ải Quân Tiêu Dao này trước.
Nếu như hắn không đồng ý thì Vân Khê sẽ không thể nào nảy sinh liên hệ với bất kỳ nam tử nào.
“Nàng còn có huynh trưởng nữa sao…”
Tô Vũ ngược lại không nghĩ tới điểm này.
Nhưng Hạng Liệt đã khiến cho trong mắt Tô Vũ dâng lên một chút rét lạnh.
Hắn đúng là chủ nhân tương lai của thế giới Nam Đẩu, tồn tại chúa tể của cả một thế giới.
Dù cho vị ca ca đó của Vân Khê có yêu nghiệt đi nữa, thiên phú mạnh hơn nữa thì ngày sau thế nào cũng phải thần phục ở dưới chân hắn.
Không có bất kỳ ai có thể chắn ở giữa hắn và Vân Khê được.
“Bất luận là ai, cho dù là huynh trưởng của nàng ngăn cản thì ta cũng sẽ đánh bại hắn, chứng minh năng lực của ta với thế lực ở sau lưng nàng.” Tô Vũ nói bằng giọng điệu kiên định.
Nhưng mà, ngay khi hắn vừa nói xong lời này.
Trên gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ vẫn luôn tỏ ra vô cùng lạnh nhạt đột nhiên phủ thêm một vòng sương lạnh.
Khó mà tưởng tượng được Vân Khê lại có sắc mặt thế này.
Xưa nay nàng vẫn suy nghĩ rất lạnh nhạt, rất nội liễm.
Trước mặt Quân Tiêu Dao lại có thêm vẻ hồn nhiên, nhu thuận, và ôn nhu.
Nhưng hiện giờ, khuôn mặt xinh đẹp của Vân Khê lại lạnh lẽo như sương, đôi mắt tinh anh lạnh ngắt như băng.
“Ngươi nói cái gì?”
Thấy thiếu nữ tỏ thái độ như vậy, trái tim Tô Vũ rơi lộp bộp.
Vì sao thiếu nữ như thiên sứ này bỗng nhiên lại thay đổi tính nết như thế?
Chẳng lẽ mình chạm phải vảy ngược của nàng rồi à?
“Vân Khê, không biết nàng có tin chuyện vừa thấy đã yêu không, nhưng mà…”
“Im ngay!”
Tô Vũ bị ngắt lời.
Sắc mặt hắn khá khó coi, không biết mình đã làm sai cái gì.
Chẳng lẽ chỉ vì mình nói ca ca của Vân Khê một câu?
“Căn bản ngươi không biết ca ca của ta là nhân vật nào.”
“Cho dù là Khê Nhi cũng chỉ có thể chiêm ngưỡng huynh ấy mà thôi, ngươi có tư cách gì mà đi khiêu chiến huynh ấy, thậm chí còn dám nói là đánh bại được huynh ấy?”
Với Vân Khê, Quân Tiêu Dao như ánh sáng và tín ngưỡng.
Mà lời ấy của Tô Vũ đúng là đã chạm đến vảy ngược của Vân Khê.
“Ta, ta…”
Toàn thân Tô Vũ lạnh như băng, sắc mặt khó coi vô cùng.
Không phải mình chỉ nói có một câu sẽ đánh bại ca ca của nàng thôi sao?
Lúc này, chính Tô Vũ cũng không phát hiện ra.
Trong lòng mình nảy sinh một loại cảm xúc.
Cảm xúc kia tên là ghen ghét.
Vì sao thiếu nữ mà hắn thấy như thiên sứ như nữ thần này.
Lại ủng hộ một nam tử khác như thế?
Dù nam tử kia là huynh trưởng của nàng, cũng khiến Tô Vũ ghen ghét thật sâu!
Thậm chí, còn vì vậy mà nảy sinh một tia hận ý!
“Tô Vũ, ngươi điên rồi sao? Cuối cùng ngươi đang làm gì? Sao không mau xin lỗi Công Chúa Điện hạ!”
Lúc này tay chân Tông chủ Huyền Tông lạnh buốt.
Trái tim như đọa xuống hầm băng.
Bản ý của ông ấy là muốn giới thiệu Tô Vũ đi theo Vân Khê, nhờ Vân Khê dẫn hắn đi tới thế giới cao hơn.
Kết quả, hiện giờ lại xảy ra xung đột như thế.
Mà Tô Vũ còn dám nói ra cái câu đánh bại huynh trưởng của Vân Khê kia.
Huynh trưởng của Vân Khê là ai?
Đây chính là đạo thai Tiên Thiên Thánh Thể của Nam Đấu thế giới, Huyền Thiên Thiếu Đế!
Tên thổ dân của Linh Vân tinh Tô Vũ này há có thể khiêu khích nhân vật siêu nhiên tuyệt thế kia?
Dù bây giờ hắn có được thiên phú bất phàm, nhưng so với đạo thai Tiên Thiên Thánh Thể cũng chỉ như cặn bã mà thôi.
Cho nên, trong lòng Tông chủ Huyền Tông rất tức giận.
Biết thế thà đừng nhìn trúng hắn còn hơn!